Tiểu Lục tử  chỉ chỉ một cái đài cao: “Trông thấy cái đài  ? Mỗi tháng mùng một và mười lăm đều  gánh hát đến diễn kịch.”
“A.” Tiểu Thiết Đản thất vọng, hôm nay   là mùng một, cũng   mười lăm a...
“Mứt quả~ mứt quả đây~”
Người bán hàng rong rao to kéo dài khắp các ngõ hẻm.
“Hít hà~” Tiếu Thiết Đản hít hít nước miếng.
Tiểu Lục tử ,  phu xe cho xe ngựa dừng ,  đó gọi  bán hàng rong qua.
Người bán hàng rong cầm một cây gậy, bên  cắm  ít mứt quả, còn  quýt bọc đường và táo bọc đường, mỗi một xiên đều bóng loáng khiến   thèm nhỏ dãi.
“Bán thế nào?” Tiểu Lục tử hỏi.
Người bán hàng rong : “Mứt quả mười văn, quýt mười một văn, táo mười hai văn.”
Trứng gà bán  một văn một trứng, ăn một cây hồ lô  bằng mấy mười mấy trứng.
Tiểu Thiết Đản xoắn xuýt đan ngón tay với .
“Muốn ăn cái nào?” Tiểu Lục tử hỏi.
Khương thị : “Ta  mang tiền, A Uyển   thể tiêu bạc của các ngươi,  thể bắt các ngươi dẫn đường  còn  trả bạc cho chúng .”
Tiểu Lục tử  : “Không  việc gì, Tần gia  để ngài   chủ,    chiêu đãi phu nhân và hai vị công tử thật , phu nhân cũng nếm thử a.”
“Chuyện    ?” Khương thị ngượng ngùng .
Tiểu Lục tử  : “Không  gì   gì...”
Khương thị đành : “Vậy tất cả đều  a!”
Tiểu Lục tử còn   hết câu: “...”
Ngài, ngài thật sự khác biệt a.
Cả cây gậy hồ lô đều  mua, một lớn một nhỏ  trong xe ngựa hì hục gặm mứt quả.
Du Tùng  ăn,   thích món .
Xe ngựa tiếp tục chậm rãi di chuyển, Tiểu Lục tử thủy chung  bên cạnh cửa sổ xe ngựa.
“Đó là cửa hàng son phấn lớn nhất phố Trường An, phu nhân   đến xem ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-237.html.]
Khương thị lạnh lùng .
“Đó là Châu Bảo Trai,   danh tiếng mấy chục năm.”
Tiếp tục lạnh lùng .
“Đó là cái gì a?” Tiểu Thiết Đản chỉ một tửu lâu ầm ĩ hỏi.
Tiểu Lục tử ho nhẹ một tiếng: “Sòng bạc.”
Hai mắt Khương thị b.ắ.n  tia sáng.
“Ai nha, con con con...   tiểu!” Tiểu Thiết Đản che hạ bộ .
Tiểu Lục tử quan sát, chỉ một tửu lâu  xa : “Bên   nhà xí, để  dẫn ngươi .”
“Không cần, để  dẫn  .” Du Tùng nhảy xuống ngựa, nâng Tiểu Thiết Đản xuống, nắm tay   tới phương hướng mà Tiểu Lục tử chỉ.
Nhà xí  phía  tửu lâu, vòng qua ngõ nhỏ liền đến, Du Tùng đen mặt đưa Tiểu Thiết Đản đến cửa nhà xí: “Ta  cửa  chờ , đừng  chạy lung tung.”
Tiểu Thiết Đản vỗ vỗ bộ n.g.ự.c nam tử hán nhỏ nhắn : “Đệ sẽ , nhị ca cứ yên tâm!”
Tiểu Thiết Đản  tiểu xong thì rửa tay, đang    cửa  thì thấy ba bóng dáng quen thuộc.
Hắn lộc cộc chạy tới: “A?Tiểu  , thật sự là các ngươi nha! Đã lâu  gặp !”
Mấy tiểu tử     cả đêm qua  ăn  uống, Nhan phu nhân lo lắng chúng cứ tiếp tục như  thì sẽ  đói chết, cũng lo lắng Vương phi và Yến thiếu chủ sẽ trách cứ bọn họ  chiếu cố  cho hài tử, nên bà mới mang mấy tiểu tử   ngoài giải sầu.
Đây là tửu điếm mang danh nghĩa của Nhan phu nhân, sinh ý bình thường, bất quá nhờ phúc của Yến thiếu chủ, nên khách nhân so với lúc  cũng đông hơn.
Trên bàn bày chè đậu đỏ ngọt lịm cùng với bánh cuộn khoai sọ thơm mềm.
“Hít hà~” Tiểu Thiếu Đản  hít nước miếng, “Sao các   ăn?”
Mấy tiểu tử  buồn bã ỉu xìu.
“Để  đút cho mấy , Trăn Trăn  thích  đút cơm cho  !” Tiểu Thiết Đản bưng chén lên, múc một muỗng chè đậu đỏ, đang  uy mấy tiểu   thì lúc  Nhan phu nhân mới thương lượng với chưởng quỹ xong  , nha  bên cạnh   thấy, chỉ thấy một đứa nhà quê năm sáu tuổi giành ăn với tiểu ngoại tôn của bà.
Thấy bộ dáng ăn mặc của nó, chắc chắn   là con nhà  gia giáo.
Nhan phu nhân lạnh lùng  qua: “Con hoang ở  chạy đến? Nhìn thấy đồ ăn của  khác liền ăn vụng?”
Tiểu Thiết Đản sững sờ ngẩng đầu lên: “   ăn vọng,  đang  đút cho họ ăn.”
“A!” Nhan phu nhân châm chọc , “Ngay cả  dối cũng trơn tru như ,  nhà của ngươi ? Ai bảo ngươi ăn vụng? Ngươi còn trộm cái gì khác ?”