Trời  sáng, Tiểu Thiết Đản  vén chăn nhảy xuống giường.
“A tỷ a tỷ! Mau dậy ! Trời sáng !”
“Nương đừng ngủ nữa! Hôm nay nương hứa dẫn con lên Kinh Thành a!”
“A tỷ!”
“Nương!”
Hắn chạy qua chạy  giữa hai gian phòng, ồn ào đến mức Du Uyển hết cách.
Du Uyển  dậy mặc y phục, rửa mặt    chuồng gà thu trứng, một ngày ba trứng, trừ Tiểu Thiết Đản mỗi ngày một trái thì còn  đều để dành,  lượng  đủ để ngày mai thi đấu , mấy trái trứng  sẽ  cơ hội để phát huy tác dụng.
Không  là nàng khoe khoang, mà trứng gà nhà nàng ăn ngon hơn trứng gà bình thường  nhiều.
Khương thị ít khi dậy sớm như , lúc bà  qua nhà đại bá ăn điểm tâm, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Du Tùng  tính gắp cho bà một miếng gừng bỏ  chén.
Đại bá dùng đũa gõ lên đầu nhi tử nhà !
Du Uyển gắp gừng , đổi cho nương một miếng cá thật ngon.
Khương thị mơ mơ màng màng gắp cá ăn hết.
Mãi đến lúc ăn xong điểm tâm, Khương thị vẫn  tỉnh, xe ngựa Tần gia đến,  đợi Tần gia chào hỏi, Khương thị  mang Tiểu Thiết Đản lên,   xe ngựa ngáy o o.
“Vậy, cô nương  là ai?” Tần gia  chút ngơ ngác.
“Cô nương?” Du Uyển , “Đó là nương của .”
“A...” Tần gia trợn mắt há mồm, nữ nhân còn trẻ như   là nương của hai đứa nhỏ a... Xác thực nàng  chải búi tóc của phụ nhân, nhưng   cũng thấy còn  trẻ.
Du Uyển uy h.i.ế.p : “Đừng  ý đồ , đậu hũ  thể bán cho ngài, nhưng nương  thì  .”
“Khục!” Tần gia  sặc, “Nghĩ bậy bạ gì đó? Tần mỗ là    gia thất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-235.html.]
  bao giờ thấy   đến mức  bình thường như ,   đến dung mạo thì Du cô nương  mắt đây cũng  phong thái, nhưng Du cô nương là tiểu bối, trong mắt  thì cũng chỉ là hài tử xinh  mà thôi, còn vị phu nhân ,   mấy phần phong vận khó mà  thành lời.
Đương nhiên,  chỉ là  nhịn  mà thưởng thức,     gì thì quá thất đức .
Du Uyển, Khương thị và Tiểu Thiết Đản  cùng một xe, mấy đại lão gia một xe, một đường  thẳng đến Kinh Thành.
Biết Khương thị và Tiểu Thiết Đản lên Kinh Thành du ngoạn, Tần gia vô cùng nhiệt tình an bài phu xe và  hầu dẫn họ  dạo Kinh Thành, Du Tùng cũng   theo.
Du Uyển, Du Phong và đại bá cùng tiến  Thiên Hương lâu ở phố Trường An.
Sau khi trải qua cuộc thi đấu ngày hôm qua, hơn trăm đầu bếp nay còn  quá ba mươi  tham gia ‘quyết đấu’.
Mấy vị đầu bếp  giám khảo ngày hôm qua bữa nay  thấy, bù  là mấy vị ngự trù trong cung.
Nhị hoàng tử,  Ngự trù trong cung,  tới, Thiên Hương lâu rõ ràng  lấy  mặt mũi  khi  Yến Cửu Triêu đập rớt, thật sự là bỏ hết vốn liếng, cũng   đầu bếp của họ  thể là   cuối cùng ?!
Đoàn  Du Uyển  sắp xếp cho một gian phòng, Tần gia vội vã bước  trong, thần sắc  chút ngưng trọng: “Một trận ác chiến a...”
“Thế nào?” Du Uyển hỏi.
Tần gia đau đầu : “Ba mươi  chỉ chọn một,  cuối cùng sẽ  tham gia  ngày mai.”
“Vì  chỉ  một ? Không  những năm qua đều  đến ba  ?” Du Phong hỏi, hôm qua   hỏi Thôi chưởng quỹ tình hình thi đấu những năm .
Tần gia thở dài: “Nếu  tại     là một trận ác chiến?”
Quy củ là do  quyết, phe  chủ   như thế, Tần gia cũng   cách nào, nhưng  nghĩ, lấy thực lực của Du gia,  chen  ba vị trí đầu là  thể, nhưng bây giờ   là ba  mà chỉ  một   tham gia thi đấu  ngày mai, nếu  thì   tư cách quyết đấu với Bảo Thần Trù.
Tần gia  : “Đỗ nương tử thì   đề cập tới, nhưng hôm qua trong tổ thi đấu của   một vị Tôn đầu bếp  điều sang tổ khác, trù nghệ cũng  thể khinh thường.”
Ngoài  còn  mấy hắc mã khác, từng  từng  đều   là đèn cạn dầu.
Tần gia vỗ vai Du Phong: “Làm hết sức ,  chuyện liền tùy  ý trời!”
Đây   là Tần gia  lời khách sáo, mà  thật sự sợ hãi!
Đối với trù nghệ của Du gia, Tần gia khá là tự tin, nhưng hôm qua  cũng  chứng kiến trù nghệ của những  khác, bỗng nhiên   chút  xác định, bởi  đời   câu nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn,  Du gia lợi hại, nhưng cũng   là  lợi hại nhất.