Còn nữa, loại thi đấu này mang tính chất chủ quan, có người khẩu vị hợp với đồ ăn của bọn họ như lão đại trù, nếu những người còn lại không thích thì họ chỉ có thể tự cầu phúc.
Xe ngựa rất nhanh đã đến cửa thôn, đại bá mẫu và Khương thị chưa ăn, còn đoàn người Du Uyển thì đã ăn rồi, nhưng họ vẫn ngồi lại bồi hai người ăn cơm.
Đại bá mẫu làm một bàn đậu hũ trộn hành lá chiên giòn, một bát thịt kho tàu, một nồi canh măng mùa xuân và thịt khô, ăn kèm với dưa cải, dưa cải ngâm đã hết từ mấy hôm trước, muốn ăn phải lên trấn mua, đại bá mẫu bình thường cần kiệm, hôm nay lại vì bọn họ mà lên trấn mua dưa cải ngâm loại ngon nhất mắc nhất.
“Đại bá mẫu, người ngồi đi, để con dọn cơm cho”, Du Uyển đi xuống bếp, nhận lấy bát đũa trong tay bà.
Đại bá mẫu lại đẩy nàng ra: “Con đi mau ngồi, đã mệt mỏi cả ngày rồi.”
Du Uyển cười cười: “Bá mẫu nói cứ như là người ở nhà nhàn rỗi lắm vậy a.”
Đại bá mẫu ngoài miệng không nói, nhưng Du Uyển hiểu, bà cũng không rảnh rỗi như bà nói, mọi việc trong nhà từ trên xuống dưới, sinh ý của tác phường, đại bá mẫu đã phải loay hoay cả ngày chân không chạm đất.
Du Uyển vẫn kiên trì cầm lấy bát đũa.
“Đứa nhỏ này!” Đại bá mẫu nói lẫy.
“Trăn Trăn, cầm.” Tiểu khuê nữ nhón chân lên.
Đại bá mẫu cũng đưa cho bé một cái bát, bé hấp tấp cầm cái bát bưng vào nhà chính.
“A? Tiểu Thiết Đản đâu?” Du Uyển hỏi, nàng vào phòng thì không thấy tên nhóc hay dính lấy nàng đâu, chuyện này thật kỳ quái.
Khương thị mỉm cười không nói.
Đại bá mẫu gắp cho Khương thị một miếng thịt ba chỉ nói: “Giận con rồi!”
Du Uyển nhíu mày: “Giận con? Vì sao?”
Người nông dân sức ăn lớn, tuy lúc nãy đã ăn ở Kinh Thành rồi, nhưng bây giờ mấy người nam nhân trong nhà đang cầm bát cơm lớn ăn mạnh, Du Tùng làm một hơi ba bát, còn muốn ăn nữa, nhưng liếc qua Du Uyển thì lại bình tĩnh buông bát đũa xuống.
Du Uyển cũng không đói bụng lắm, uống một chút canh rồi đi tìm Tiểu Thiết Đản.
Tiểu Thiết Đản lúc này đang nằm trên giường của Du Phong, cái m.ô.n.g nhỏ vểnh lên, đầu chôn trong khuỷu tay, một bộ không để ý đến người.
Du Uyển nhẹ nhàng đi tới sau lưng hắn, kêu một tiếng Tiểu Thiết Đản.
Tiểu Thiết Đản chôn đầu vào khuỷu tay chặt hơn.
Du Uyển vỗ cái m.ô.n.g nhỏ của hắn: “Làm sao? Giận tỷ?”
Tiểu Thiết Đản giữ một tay lại để chôn đầu, tay còn lại thì hướng ra sau lưng, hất tay Du Uyển ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-233.html.]
Ô hô, còn không cho nàng đụng.
Du Uyển dở khóc dở cười, đem Tiểu Thiết Đản đang phụng phịu quay lại, Tiểu Thiết Đản giãy dụa, nhưng làm sao hắn có thể là đối thủ của Du Uyển? Không bao lâu sau đã bị Du Uyển ôm chặt.
Du Uyển xoay người hắn lại.
Hắn tức giận quay mặt qua chỗ khác.
Du Uyển hừm một tiếng... xoa bóp khuôn mặt đen kịt của hắn: “Còn học nhăn mặt với tỷ, có tin tỷ đánh vào m.ô.n.g đệ không?”
Tiểu Thiết Đản hờn dỗi nói: “Đánh đi nha đánh đi nha!”
Du Uyển mỉm cười nhìn hắn: “Chịu nói chuyện rồi?”
Tiểu Thiết Đản khoanh tay trước ngực, hừ lạnh.
“Đệ giận tỷ cái gì, thì đệ cũng phải nói cho tỷ biết, bằng không lần sau tỷ lại làm nữa, thì người tức giận khó chịu chỉ có mình đệ thôi a?” Du Uyển dụ dỗ từng bước.
Tiểu Thiết Đản cảm thấy a tỷ mình nói rất có lý, mặt quay qua, tay chống nạnh, u oán nói với Du Uyển: “Ai bảo tỷ đi ra ngoài mà không mang theo đệ!”
“Thì ra là vì chuyện này...” Du Uyển quên mất đây là tiểu lắm lời thích đi ra ngoài chơi, Du Uyển cười cười trong lòng, nhưng trên mặt lại bất đắc dĩ nói, “Đâu có gì lạ đâu, tỷ có gọi đệ, mà đệ ngủ say quá, tỷ gọi mãi không dậy.”
“Đệ... đệ nào có?” Tiểu Thiết Đản đỏ mặt nói.
Tỷ tỷ xấu lại tiếp tục nói: “Trước kia không phải đệ đều tự dậy sao? Lần này là đệ không chịu dậy, tỷ còn tưởng là đệ không muốn đi.”
“Ai nha, đệ muốn đi! Đệ muốn đi!” Tiểu Thiết Đản gấp đến độ dậm chân.
Du Uyển cười xỉu trong lòng, tiểu hài tử sao lại dễ lừa gạt vậy chứ?
Đệ đệ muốn khóc, người làm tỷ tỷ như nàng lại cảm thấy đùa hắn thật vui.
Mình đúng là tỷ tỷ xấu mà.
Du Uyển đùa đủ rồi, mới nghiêm túc nói: “Vậy đệ đi hỏi nhị ca, nếu ngày mai nhị ca có thể trông đệ, thì tỷ liền dẫn đệ đi.”
“Tại sao lại là ta?” Du Tùng bất mãn nói.
“Bởi vì ca không giúp được gì a.” Tiểu Thiết Đản nói trúng tim đen.
Du Tùng bị đệ đệ khinh thường: “...”
Rất muốn đánh tiểu tử này ngày mai khỏi xuống giường...