Yến Hoài Cảnh cau mày : “Tay và chân ngươi là  Yến Cửu Triêu đánh gãy, liên quan gì đến nàng?”
Hứa Thừa Hiên châm chọc : “Cũng là mấy ngày   mới , nàng  là nữ nhân của Yến Cửu Triêu.”
“Ngươi  bậy bạ gì đó?” Yến Hoài Cảnh quát lớn.
Hứa Thừa Hiên cũng đang nóng giận,  để ý đến thái độ khác lạ của biểu ca: “Đệ    bậy! Một ngày  nàng  đến Thiên Hương lâu  Dương đại trù ăn cắp công thức nấu ăn, hôm  Yến Cửu Triêu liền tới đập bảng hiệu Thiên Hương lâu của , biểu ca cảm thấy đây là trùng hợp ? Mới đầu  cũng  hề nhớ đến nàng , nhưng cái hôm hộ vệ đem điểm tâm  cung cho di mẫu, thấy Uông công công  đón Yến Cửu Triêu, liền  theo, kết quả biểu ca đoán xem? Yến Cửu Triêu thế mà dọn tới ở trong thôn của nha đầu ! Biểu ca  xem đây là trùng hợp  ? Còn chuyện  thì  sai,  nhận!”
Yến Hoài Cảnh chợt nhớ tới lúc Du Uyển  khi ngất hô một tiếng “Yến”, cho nên   là nàng nhận  , cũng   gọi , mà là... Yến Cửu Triêu?
Nàng coi  là Yến Cửu Triêu? Hay nàng hy vọng  tới cứu nàng là Yến Cửu Triêu?
Bất luận là vế   vế ... đều xác minh cho việc nàng  quen  Yến Cửu Triêu.
Yến Cửu Triêu là vì nàng, mới đập Thiên Hương lâu, đánh Hứa Thừa Hiên? Lại   đẩy nàng lên đầu ngọn sóng, đặc biệt  đánh đám nhị thế tổ trong Kinh Thành để che giấu cho nàng.
Tâm tư  đè tâm tư khác!
“Biểu ca,   tin ,   là sự thật, chính là   chọc tức,  nuốt trôi  cục tức ,  nàng  cũng tới thi đấu, nên mới cho   giáo huấn một chút.” Hứa Thừa Hiên cứng rắn   thì chuyển qua mềm mỏng, lôi kéo cánh tay áo của Yến Hoài Cảnh, lộ  một mặt tội nghiệp.
 nếu   do Yến Hoài Cảnh phát hiện trong hầm băng  đồ vật, thì  lẽ    lừa gạt: “Một chút giáo huấn? Ngươi cấu kết với Quỷ tộc Nam Cương, nếu chuyện   truyền , thì   là ai giáo huấn ai !”
“Cái gì Quỷ tộc?” Hứa Thừa Hiên  hiểu.
Biểu lộ của   giống đang giả bộ, Yến Hoài Cảnh chỉ chỉ cái ống sắt: “Thứ , ai cho ngươi?”
Hứa Thừa Hiên buồn bã thở dài: “Tất Nô, bất quá    , cũng  thấy trở , biểu ca nếu thuận tiện thì nhờ Quân Trường An tìm giúp  ,   ,   nhiều chuyện phiền lòng lắm.”
“Ngươi   từ chỗ nào?” Yến Hoài Cảnh hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-232.html.]
Hứa Thừa Hiên kể hết  chuyện từ lúc gặp Tất Nô cho Yến Hoài Cảnh ,  cũng    phận của Tất Nô, bởi  cũng   che giấu cái gì.
Yến Hoài Cảnh    chớp mắt: “Hắn còn cho ngươi cái gì nữa, lấy hết  đây.”
Hứa Thừa Hiên khẽ : “Làm gì a? Người   ở đây, còn  cho  giữ  đồ của  a?”
Yến Hoài Cảnh bất động thanh sắc : “Ngươi  còn  tìm  nữa ?”
So với việc Tất Nô lưu  đống vật c.h.ế.t , Hứa Thừa HIên   sống hơn, khẽ cắn môi, đau lòng lấy hết đồ Tất Nô để  đưa cho Yến Hoài Cảnh.
 
“Về    mang những   rõ lai lịch về phủ nữa, cũng   âm thầm gây chuyện, nếu để   ngươi  quy củ,  liền đưa ngươi về Hứa Châu!”
Yến Hoài Cảnh cảnh cáo Hứa Thừa Hiên xong, liền mang theo rương đồ và Quân Trường An rời .
Hứa Thừa Hiên  qua bóng lưng Quân Trường An   xa, trong con ngươi lướt qua một tia ghen ghét.
...
Tần gia đưa đoàn  Du Uyển về thôn Liên Hoa.
Tần gia  mới dùng bạc  ngóng chút tin tức, lão đại trù  khen đồ ăn đại bá   dứt, vì cam đoan cuộc thi đấu mang tính công bằng, mỗi món ăn trình lên đều     từ ai, bởi   giống như Nhan Như Ngọc suy đoán là Du gia  vòng trong là nhờ  quan hệ với Nhị hoàng tử.
Đương nhiên, lão đại trù cũng  hài lòng với tay nghề của hai  còn , nhất là Đỗ nương tử, trù nghệ của nàng mấy năm nay tiến bộ hơn  nhiều, đúng là tai   bằng nếm thấy.
“Ngày mai vẫn còn một trận đấu ác liệt nữa a.” Tần gia cảm khái.
Ngày đầu tiên thi đấu chỉ  những món khai vị, ngày mai mới thực sự phát huy tài năng thật sự, nhất định  thể xem thường.