“Hàng ngươi  thể từ từ giao,   cần vội.” Tần gia hào phóng .
Du Uyển đáp: “Có vội thì cũng   cách nào giao cho ngài,   công cụ để tăng  lượng.”
Tần gia trầm ngâm chốc lát: “Ngươi  công cụ là...”
Du Uyển : “Là máy nghiền, còn  vài dụng cụ nữa.”
Tần gia trầm tư: “Thứ ngươi     qua bao giờ, nhưng  nhận   ít   tay nghề, nên  thể giúp ngươi  , họ là   quen   lâu, nên giá tiền sẽ   khó ngươi.”
Thực sự là  hỏng giày cũng  tìm , thế mà   ngay  mặt  cần tốn thời gian, đồ sắt ở Đại Chu  quản chế  nghiêm ngặt, nàng đang lo  tìm  chỗ nào chế đồ sắt a.
“Du Uyển cám ơn Tần gia .” Du Uyển  xong thì  về phòng dùng bút than họa bản vẽ .
Tần gia  bản vẽ trong tay, thần sắc vô cùng kinh ngạc: “Du cô nương... chữ  của cô nương thật .”
Bức họa vẽ cũng  ,  thua công tượng chuyên nghiệp, nếu  tận mắt  thấy,  thực sự  thể tin  bản vẽ  xuất phát từ tay của một thôn cô.
“Du cô nương thật khiến    lau mắt mà !”
Hắn càng lúc càng mong chờ ngày tỷ thí  ba ngày , cho dù Du Khai Dương là chủ bếp, nhưng   loại dự cảm, tiểu nha đầu  tuyệt đối   là vật trong ao.
...
Thời gian thi đấu  quyết định  ngày mùng ba tháng hai.
Ngày hôm đó,  Du gia  dậy từ sớm để chuẩn , đại bá mẫu  bếp  điểm tâm, nấu một chút cháo,  bánh bao nhân thịt, ăn với hành tây ướp chua và rau ngâm,   ăn mà mồ hôi đổ đầy đầu, ngay cả cọng hành cũng  còn.
Du Tùng ăn một  tới tám cái bánh bao, thế mà vẫn  no, còn    trong nồi lấy thêm.
“Đủ .” Đại bá mẫu ấn   xuống, “Ăn nhiều  đường sẽ khó chịu, nương   bánh màn thầu, nếu đói thì ăn.”
Du Tùng ồ một tiếng, dùng ánh mắt liếc qua Du Uyển đang im lặng húp cháo, ấp úng : “Không...  cần, con ăn no !”
“Nhị ca ăn ít ?” Du Uyển ngẩng đầu .
Du Tùng trừng nàng một cái: “Ngươi nghĩ  là cái thùng cơm !”
Du Uyển nhíu mày, tám cái bánh bao cũng xấp xỉ cái thùng cơm  a!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-223.html.]
...
Địa điểm thi đấu là Thiên Hương lâu phố Trường An ở Kinh Thành,   đó là tổng bộ của Thiên Hương lâu, so với Thiên Hương lâu ở đường Huyền Vũ lớn hơn gấp ba .
Nghe   tới mấy chục tửu lâu tham gia thi đấu, một tửu lâu phái  ít nhất là hai đầu bếp, nhưng Thiên Hương lâu  thể xem là chủ nhà, phái  tới bốn đầu bếp, một  trong đó là Bảo Thần Trù.
Túy Tiên cư cũng  hai  tham gia, thế nhưng  một   say xe ngựa,   kinh là ngã bệnh.
“Du đầu bếp, Du cô nương, Du tiểu  !”
Bên ngoài nhà đại bá truyền đến giọng của Tần gia.
Đại bá mẫu cầm chỗ bát đũa Du Uyển đang thu thập : “Đi  con.”
Du Uyển gật đầu,  dậy   ngoài đón : “Tần gia sớm như ?”
Tần gia  một cái : “Không sớm   a, muộn là  thể tham gia tỷ thí,   ăn sáng ? Ta  chuẩn   xe ngựa.”
Du Uyển vội : “Ăn .”
“Sớm như ?” Tần gia  chút ngoài ý .
Du Uyển thầm nghĩ, như  thì  tính là gì? Lúc   ăn, nửa đêm canh ba thức dậy cũng là chuyện thường tình.
Cuộc thi đấu   diễn  trong vòng ba ngày, ngày đầu tiên  cần tự đem nguyên liệu nấu ăn theo, bởi  Du Uyển  cầm theo bất cứ thứ gì, cùng đại bá và hai vị ca ca chuẩn  tinh thần chiến đấu.
Trên đường đến Thiên Hương lâu,Tần gia giảng giải cho ba  quy tắc thi đấu, trừ Bảo Thần Trù ngày thứ ba mới thi đấu, tất cả các đầu bếp còn  đều  tham gia hai ngày  để sàng lọc,  đơn giản là  ngừng đánh bại đối thủ để  thẳng đến trận cuối.
Tần gia  trông mong  việc họ  thể thắng Bảo Thần Trù, nhưng cũng  cố gẳng  thẳng đến ngày thi đấu thứ ba, bởi vì chỉ  ngày đó mới cho phép đầu bếp sử dụng nguyên liệu nấu ăn của chính .
“Hai ngày thi đấu  cũng chỉ định sẵn là  món gì ?” Du Uyển hỏi.
“Không sai.” Tần gia , “Nếu   cầm nguyên liệu nấu ăn của chính ,  dễ dàng ảnh hưởng đến tay nghề, bất quá  nghĩ, chuyện    khó  Du đầu bếp.”
Đại bá  nấu ăn ở Thiên Hương lâu lâu như , động vật bay  trời  bơi lặn  nước, hầu như  từng nấu quá, ít  thứ gì ông   .
Sợ là sợ lúc ông đối mặt với đầu bếp của Thiên Hương lâu quá sớm,   rằng   tuyệt   hư danh, đại bá   nấu nướng lâu như , thắng bại sợ rằng khó .
Xe ngựa chạy  nhanh  chậm,  quá một canh giờ  tới phố Trường An.
Trên đường  qua   tấp nập,  cửa Thiên Hương lâu  chen lấn đến mức chật như nêm cối, xe ngựa  chạy qua ,   đành  xuống xe  bộ.