Yến Cửu Triêu lưu  phòng  nào đó quá lâu, lúc về đến Phủ Thiếu Chủ  là gần sáng.
Phủ Thiếu Chủ đèn đuốc sáng trưng,  một chiếc xe ngựa so với xe ngựa của hoàng hậu còn xa hoa hơn, đang dừng  cửa lớn của Phủ Thiếu Chủ.
Một tên  hầu mi thanh mục tú  tới, quỳ rạp  đất.
Yến Cửu Triêu giẫm lên lưng   xuống, nhàn nhạt quét mắt qua chiếc xe ngựa xa hoa  một chút, mặt   đổi bước  phủ.
Hắn  đến đình viện,   gì bất ngờ xảy , ở hành lang đang  một   bồi hồi  yên - Thượng Quan Diễm.
Thượng Quan Diễm cũng  ở đây hơn nửa đêm, bà phái hộ vệ  thì   một ai   hồi báo, lo lắng    gì xảy   thì thấy  ảnh của Yến Cửu Triêu chầm chậm  tới.
Thần sắc Thượng Quan Diễm lập tức buông lỏng,  xuống mấy bậc thang : “Con   ?”
Yến Cửu Triêu  đáp  bà, chỉ thanh lãnh : “Làm ? Sợ   tìm chết?”
Thượng Quan Diễm nghẹn họng.
Yến Cửu Triêu bước lên mấy bước,  ngang qua Thượng Quan Diễm,  đến phòng  mà  qua một cái phòng nhỏ kế bên.
Thượng Quan Diễm  theo bóng lưng của : “Không cần xem, hài tử  đưa  .”
Yến Cửu Triêu đang đẩy cửa phòng  thì dừng .
Thượng Quan Diễm siết chặt khăn tay, ánh mắt phức tạp : “Đợi mấy ngày nữa ngươi khá hơn,  sẽ đón mấy đứa nhỏ về.”
Yến Cửu Triêu cau mày xoay , bất mãn  bà một cái,   gì đó thì ánh mắt  rơi  lớp sa mỏng  bà đeo  cổ.
Tuy mùa hè nóng bức, nhưng  cổ của bà thường đeo sa mỏng, đủ kiểu dáng tinh xảo, màu sắc tươi sáng, khiến nữ nhân Kinh Thành vô tình  thấy  tranh  bắt chước.
Tối nay tuy mùa hè nóng bức, sa mỏng  chút  lệch, lộ  một vết sẹo dữ tợn.
Đây là do một  Yến Cửu Triêu phát bệnh, ngay cả nương của  cũng suýt   bóp chết, con của ....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-222.html.]
Tay Yến Cửu Triêu đang đẩy cửa liền tạo thành nắm đấm, chậm rãi buông xuống,  đó    một lời mà xoay   về phòng.
Thượng Quan Diễm thở phào một .
“Vạn tổng quản.” Thượng Quan Diễm phân phó , “Ngươi thu thập một chút, mấy ngày   sẽ ở  Phủ Thiếu Chủ.”
Vạn thúc   thiếu chủ   thấy ngài,     ,   phát bệnh, cũng   tổn thương bất cứ ai, cũng  tự  bản    thương.
 lời đến bên môi  thấy trong mắt Vương phi  một tầng  nước, yên lặng nuốt câu chuyện xuống.
“Dạ, để lão nô  thu dọn phòng cho Vương phi.”
“Như  ba tiểu công tử liền giao cho ngài.”
Phương mama hòa ái .
Nhan Như Ngọc  ngờ  trăm phương ngàn kế  lấy hài tử về, thế mà Vương phi  tự  trả , nếu bây giờ   đang trong trường hợp  thích hợp, nàng thật sự  nhéo  một cái, để xem chuyện   thật  .
Phương mama thu hết  cử động của nàng  trong mắt, một ‘vị hôn thê’ thất sủng,  đột nhiên  Vương phi coi trọng, thì phản ứng    gì là lạ.
Phương mama ôn hòa : “Thiếu chủ  cảm phong hàn,  thể khó chiu, Vương phi đang chăm sóc cho ngài , mấy tiểu công tử tuổi còn nhỏ,  tiện ở bên đó dễ  cảm nhiễm, mấy ngày nay đành   phiền Nhan tiểu thư chăm sóc họ.”
Nhan Như Ngọc ôn thanh : “Lời  của mama quá khách khí ,  là nương của mấy đứa nhỏ, chiếu cố chúng là chuyện  nên ,  còn  cảm kích Vương phi vì nguyện ý để  trông nom a.”
Phương mama thuận theo : “Như thế,  phiền Nhan tiểu thư.”
...
Cuối tháng hai, xưởng đậu hũ của Du gia   thành tất cả các đơn hàng  đặt ở thọ yến Ngụy lão phu nhân, cũng thuận lợi giao nhóm hàng đầu tiên cho Tần gia – tám trăm cân đậu hũ thối cùng ba mươi vò đậu nhựa.
Những nguyên liệu   Tần gia vận chuyển qua hai chi nhánh Túy Tiên cư ở Kinh Thành, đậu hũ thối   xí, ngửi thì thối, vốn cho rằng  từ từ mới   tiếp nhận  món , nào ngờ  đến hai ngày  bán hết sạch.
Tần gia tuy  đốc thúc giao thêm hàng, thế nhưng lúc   là lúc cuộc thi trù thần bắt đầu thi đấu, địa điểm thi đấu là ở Kinh Thành.