Chỉ thấy hắn chống nạnh, mắt trừng to: “Ngươi điếc sao? Bản điện hạ gọi ngươi không nghe thấy hả?”
Yến Cửu Triêu dừng chân, mặt không cảm xúc quay người lại.
Tứ hoàng tử quát to: “Thấy bản điện hạ còn không hành lễ!”
Yến Cửu Triêu nhàn nhã bước tới gần hắn ta: “Làm sao? Lần trước uống nước chưa đủ no?”
Tứ hoàng tử chống nạnh cười to, kiêu căng không ai bì nổi: “A! Bản điện hạ đã biết bơi, ngươi có bản lãnh thì ném lần nữa a! Đến đây đến đây! Ngươi tưởng bản điện hạ sợ ngươi sao?!”
Đông!
Yến Cửu Triêu thật sự đá hắn xuống.
Một câu cũng không nói, mọi người căn bản không kịp phản ứng, chỉ thấy Tứ hoàng tử như một trái bí lớn bị đá xuống bậc thang rồi lăn thẳng xuống dưới đất.
“Biết bơi thì có chim gì hay? Ngươi có bản lãnh thì biết khinh công đi!” Yến Cửu Triêu nhàn nhạt phủi tay, lúc mọi người đang nghẹn họng nhìn hắn soi mói, thì hắn lại vân đạm phong khinh rời đi.
Tứ hoàng tử bị ngã đến nỗi mặt mũi bầm dập, đầu choáng mắt hoa, ngã sấp nằm rạp trên đất, không còn luyến tiếc nhân sinh phun ra một cọng cỏ khô: “Bức bản điện hạ học bơi, bây giờ lại bức bản điện hạ học khinh công... Yến, Cửu, Triêu, ngươi, cứ, chờ, đó!”
Nói xong hai mắt lật một cái, bất tỉnh nhân sự.
...
Yến Cửu Triêu cũng không quay đầu lại mà xuất cung, mỗi lần bước một bước thần sắc của hắn lại băng lãnh thêm một phần.
Vạn thúc chăm chú đi sát phía sau, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Cũng là do Tứ hoàng tử xúi quẩy, đụng vào thiếu chủ đang nóng nảy, bình thường thiếu chủ đã quái đản nhưng vẫn còn giữ được tính người, chỉ có mỗi lần gặp Hoàng đế, thiếu chủ đều giống như ăn phải thuốc nổ, hận không thể đem tất cả mọi người tự thiêu cùng với hắn.
Thiếu chủ nằm trong loại trạng thái này, ngay cả Vạn thúc cũng không dám tùy tiện trêu chọc.
Quanh thân Yến Cửu Triêu nồng đậm lệ khí.
Ảnh Lục, Ảnh Thập Tam che giấu khí tức không dám nói gì.
Yến Cửu Triêu lên xe ngựa.
Hai mắt hắn đỏ như máu, gần như điên dại, giống như một giây sau sẽ biến thành ác quỷ tu la.
Ảnh Lục không dám mở miệng, Ảnh Thập Tam liếc mắt ra ý, mau đánh xe nha!
Ảnh Thập Tam: Ngươi đừng có hỏi là nên đi đâu a?
Hai người đồng loạt nhìn về phía Vạn thúc.
Vạn thúc đắng lòng.
Ông, ông làm sao biết a?
Bộ dáng thiếu chủ lúc này giống như chuẩn bị đồ sát tất cả mọi thứ trước mắt, nếu để ba tiểu công tử nhìn thấy thì không tốt, quan trọng hơn là Vạn thúc sợ thiếu chủ nổi điên lên sẽ làm hại hài tử của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-219.html.]
Nhưng không đi Phủ thiếu chủ thì đi đâu?
Tiêu gia sao?
“Liên, thôn Liên Hoa.” Vạn thúc thăm dò, vừa nói vừa liếc Yến Cửu Triêu, đã chuẩn bị tốt công tác sắp bị Yến Cửu Triêu một đao c.h.é.m chết.
Ngay lúc Vạn thúc lo rằng mình sắp bị xử lý, thì đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng hừ.
Hừ?
Hừ cái gì?
Vạn thúc nơm nớp lo sợ nhìn lại Yến Cửu Triêu, chỉ thấy cái người một giây trước hận không thể đồ sát mọi người, lúc này đã nhẹ nhàng khép mắt lại.
Không thấy ánh mắt điên dại khát m.á.u nữa, Vạn thúc cảm thấy lệ khí xung quanh thiếu chủ cũng không còn nồng nặc như lúc nãy.
Cho nên đây là... đồng ý đến thôn Liên Hoa?
Vạn thúc định hữu tâm hỏi lại, lại sợ Yến Cửu Triêu há miệng sẽ ban độc dược cho mình, đành phải đánh cược một lần, vẫy vẫy tay với Ảnh Thập Tam, ra hiệu cho hắn đánh xe tới thôn Liên Hoa.
Lúc đi ngang qua Phủ thiếu chủ, Vạn thúc bị dọa c.h.ế.t khiếp, thấy Yến Cửu Triêu không nổi giận cũng không kêu dừng xe lại.
Trời tối mọi người cũng đã nghỉ ngơi, con đường bỗng trở nên quạnh quẽ.
Xe ngựa một đường thông suốt đi vào thôn Liên Hoa, đứng trước cửa nhà Vạn gia.
Vạn thúc như giẫm lên băng mỏng mà xuống xe ngựa.
Cửa trước là bị chốt từ bên trong, nên bọn họ phải đi vào từ cửa sau.
Ngay lúc Vạn thúc đang móc chìa khóa cửa sau thì Yến Cửu Triêu nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi mang chìa khóa?”
Một giây sau Vạn thúc liền thu chìa khóa về: “Không có! Ta quên mất rồi!”
“A, đã biết.” Yến Cửu Triêu quay người đi vào nhà Du Uyển bằng cửa sau, nhưng còn khoảng hai ba bước thì hắn dừng lại.
Ảnh Thập Tam cho rằng thiếu chủ nhà mình muốn vào nhà Du cô nương, không nói hai lời liền cạy chốt chặn cửa ra.
“Khóa cửa?” Yến Cửu Triêu âm trầm hỏi.
“A...” Ảnh Thập Tam thật tình gật đầu, gật xong lại thấy thiếu chủ nhà mình làm khuôn mặt nguy hiểm nhìn mình, cả người cao to vậy mà run rẩy không kiểm soát được, sửa lời nói, “A! Không có! Là cửa mở sẵn!”
“Bình thường cửa cũng mở như vậy?” Yến Cửu Triêu mặt lạnh băng hỏi.
Làm sao tôi biết a? Tôi cũng không ở nhà Du cô nương nha!
Ảnh Thập Tam gào thét trong lòng nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói: “Bình thường đương nhiên sẽ không mở, nhưng hôm nay thiếu chủ đi không nói lời nào... vì chờ thiếu chủ, mới đặc biệt không có khóa!”
Yến Cửu Triêu chắp hai tay sau lưng, mặt mày hớn hở nói: “Nói như vậy là để cửa chờ bản thiếu chủ?”
“Hẳn... hẳn là vậy.” Cầu ngài đừng hỏi nữa, tôi không biên soạn được lời nào nữa đâu, lương tâm tôi đang cắn rứt lắm a...