Trong lúc hôn mê Hoàng đế không ngừng kêu tên Yến Cửu Triêu, Uông công công lập tức ngựa không ngừng vó mà chạy đến phủ Thiếu Chủ, hộ vệ của phủ Thiếu Chủ lại chạy tới thôn Liên Hoa, lúc ấy Du Uyển đang nói chuyện làm ăn với Tần gia, bởi vậy không biết chuyện đoàn người Yến Cửu Triêu vội vàng rời đi.
Du Uyển nhíu mày rồi quay người về nhà.
Tiểu Thiết Đản chẳng biết leo lên giường nàng lúc nào, Du Uyển dở khóc dở cười, ngủ giường lớn không tốt hơn sao? Sao cứ thích chen chúc cái giường nhỏ này với nàng?
Huống chi gần đây nhiệt độ cơ thể nàng lúc ngủ vô cùng nóng, có lúc bị nóng đến tỉnh.
Du Uyển ôm Tiểu Thiết Đản về phòng Khương thị, sau đó quay về phòng mình nằm dài trên giường, chỉ đắp một cái chăn mỏng.
“Thật nóng.”
Đêm xuân tiết trời se lạnh, Du Uyển lại nóng đến mức chăn mền đều bị xốc hết lên.
....
Trong hoàng cung, Hoàng đế bị sốt cao không lùi nằm trên giường rồng.
Hoàng hậu không được sủng ái, bây giờ người hầu bệnh bên cạnh là Hiền phi, là người được nắm quyền chấp chưởng hậu cung, bên cạnh Hiền phi là Nhị hoàng tử Yến Hoài Cảnh.
Sau khi thái y khám xong thì bị Hiền phi giữ lại, hỏi kỹ bệnh tình của Hoàng đế, Yến Hoài Cảnh thì bưng một chén thuốc nóng hôi hổi đi tới bên giường rồng.
Uông công công đã đi đón Yến Cửu Triêu, ở lại trong điện là tiểu cung nữ cùng tiểu thái giám, họ đều là tâm phúc của Hoàng đế.
“Quân Tông...Quân Tông...”
Quân Tông là tên chữ của Yến Cửu Triêu, nghe nói là Hoàng đế tự mình đặt cho hắn, đủ thấy Hoàng đế có bao nhiêu yêu thương với Yến Cửu Triêu.
Cung nữ thái giám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, phảng phất như cái gì cũng không nghe thấy.
Yến Hoài Cảnh nhìn lướt qua đám người, không giận mà uy nói: “Mấy người các ngươi lui xuống đi.”
“Tuân mệnh.” Đám người cung kính lui xuống.
Yến Hoài Cảnh múc một chút dược, nhẹ giọng kêu: “Phụ hoàng.”
Hoàng đế hơi mở mắt ra, nhìn Yến Hoài Cảnh đang ngồi trên giường rồng, suy yếu kêu: “Quân Tông...”
Yến Hoài Cảnh bị nhận nhầm há to miệng: “Nhi thần không phải Quân Tông.”
Hoàng đế bắt được cánh tay của Yến Hoài Cảnh: “Quân Tông...”
Tay đang cầm muỗng dược bị nắm lấy liền bị đổ hết ra ngoài, tay kia cầm chén thuốc liền để lên ghế.
Môi Hoàng đế khô khốc khép mở.
“Phụ hoàng nói gì?” Yến Hoài Cảnh cố gắng lắng nghe.
Hoàng đế lại coi hắn là Yến Cửu Triêu: “Quân Tông, trẫm, trẫm muốn...”
Muốn cái gì?
Không đợi Yến Hoài Cảnh nghe rõ thì Uông công công thần sắc kích động đi tới: “Bệ hạ! Bệ hạ! Yến thiếu chủ đến rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-217.html.]
Yến Hoài Cảnh vội vàng đứng thẳng người lên, bất động thần sắc cầm chén thuốc trên ghế lên.
Động tác này trùng hợp lại được Yến Cửu Triêu nhìn thấy.
Yến Cửu Triêu không để ý tới hắn, đi thẳng đến giường rồng.
Uông công công khó xử nhìn về phía Nhị điện hạ: “Nhị điện hạ...”
Yến Hoài Cảnh biết là mình bị hạ lệnh trục khách, mặc dù hắn là nhi tử được phụ hoàng coi trọng nhất, nhưng trước mặt phụ hoàng, hắn vĩnh viễn kém xa Yến Cửu Triêu.
Mẫu phi của hắn quyền khuynh hậu cung, lại không ngăn được đứa cháu này.
Yến Hoài Cảnh buông chén thuốc xuống, đứng lên nói: “Ta đi qua xem thái y bên đó như thế nào, chén thuốc này liền làm phiền đường đệ đút cho phụ hoàng.”
Yến Cửu Triêu cũng không nhìn chén dược trên bàn, cũng không nhìn Yến Hoài Cảnh.
Yến Hoài Cảnh lạnh lùng rời đi.
Sau lưng liền truyền đến tiếng Uông công công nói chuyện: “Thiếu chủ đây tội gì...”
Tội gì cái gì? Là đắc tội hoàng tử hắn sao?
Uông công công chưa từng nói chuyện thân mật như vậy với hắn.
Yến Hoài Cảnh đi tới thiền điện.
Hiền phi đang nói chuyện bệnh tình của Hoàng đế với thái y, bà nhìn thấy nhi tử của mình có thần sắc khác thường, liền để cho thái y lui xuống trước.
“Thế nào?” Hiền phi hỏi.
Yến Hoài Cảnh không đi tới nữa.
Hiền phi cười nhạt một cái nói: “Phụ hoàng của con nói gì?”
Yến Hoài Cảnh nói: “Ông ấy nói gì đó nhưng con không nghe thấy.”
Hiền phi đi tới trước mặt Yến Hoài Cảnh, sửa sang lại y phục của nhi tử: “Vậy con trai của ta phiền lòng chuyện gì?”
“Mẫu phi.” Yến Hoài Cảnh yên lặng nhìn bà, “Yến Cửu Triêu đến cùng có phải nhi tử của phụ hoàng không?”
Hiền phi không để ý tay hắn đang nắm chặt: “Lời này con nghe từ đâu?”
Yến Hoài Cảnh nói: “không ai dám nói trước mặt con, chính con tự đoán.”
Hiền phi khinh thường cười một tiếng: “Đúng thì sao? Không đúng thì sao? Một con ma bệnh sống không quá hai mươi lăm tuổi, sẽ trở thành chướng ngại vật của con sao?”
....
Yến Cửu Triêu giáp mặt Bảo Thần Trù.
Bảo Thần Trù: cái gì? Dược thiện? Dược thiện không cho ngươi ăn! Chỉ cho cháu rể của ta ăn.
Cửu ca không biết xấu hổ: Gia gia.
Bảo Thần Trù: Nôn a!