Du Uyển lên tiếng: “Đại bá từng đấu với ông  ?”
Du Phong thở dài: “Chuyện đó thì  , ba năm  đây, ông ...”
“Ông   ?” Du Uyển  về phía Du Phong.
Du Phong cũng chỉ  qua tin đồn,  xác định lắm : “Ông   tìm nhi tử thất lạc nhiều năm, cha   tìm , cả hai đều vô duyên  thể thi đấu.”
“Làm  con ông  cũng mất tích?” Du Uyển hỏi.
Du Phong nhíu nhíu mày: “Nghe   sinh  liền thất lạc, qua mấy chục năm cũng  tìm ,    khi thi đấu thì ông  nhận  tin tức, ném Thiên Hương lâu mà bỏ , Thiên Hương lâu thiếu chút nữa là thua trận.”
“A.” Du Uyển  hề  hứng thú với gia sự của Bảo Thần Trù, dù  cũng   là gia gia của nàng.
Du Uyển trừng mắt : “Tất nhiên đại bá  từng luận bàn với ông , thì   đại ca    thắng là ông , mà   là đại bá? Đại ca cũng đừng tự hạ thấp  mà nâng uy phong của  khác lên như .”
“ ! Ngươi tiểu tử  đừng  tự diệt uy phong của chính !” Đại bá cầm quải trượng, mặt kiêu căng   nhà chính, “Không  chỉ là một lão già họm hẹm thôi ? Cha ngươi còn  sợ ông  ?”
Du Phong  cha  mắng, ủy khuất đến mức mặt còn đen hơn đ.í.t nồi.
Du Uyển    giúp đại bá mẫu  việc nhà.
Bên trong nhà chính  còn Du Uyển nữa, đại bá liền hướng nhi tử vươn tay: “Dìu  một chút!”
Du Phong tiến lên đỡ cha : “Cha,  thế nào ?”
Hai chân đại bá mềm nhũn, nơm nớp lo sợ hỏi: “Thật sự Bảo Thần Trù sẽ tới ?”
“...” Khóe miệng Du Phong co giật liên hồi, hồi nãy ai   sợ a?
 Du Uyển  mười phần lòng tin  đại bá, đừng  là một Bảo Thần Trù, mười  cũng   là đối thủ của đại bá!
Nàng hồn nhiên   đại bá   hù đến mức run chân...
“Bảo Thần Trù thật sự lợi hại như  ?” Du Phong buồn bực hỏi, lấy trù nghệ của cha , còn   để ai  mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-216.html.]
Đại bá vỗ vỗ n.g.ự.c : “Vị Thần Trù  am hiểu   là những món ăn bình thường.”
“Vậy thì là cái gì?” Du Phong hỏi.
“Dược thiện.” Đại bá , “Lời đồn  rằng nếu ăn  một bữa dược thiện của ông , tuổi thọ sẽ  kéo dài thêm mười năm, so với linh đan diệu dược còn hiệu nghiệm hơn, ngươi  cha ngươi  thể so với ông  ?”
Du Phong líu lưỡi: “Có thật sự khoa trương như  ?”
Đại bá bất đắc dĩ thở dài: “Ta đây    rõ? Ông   bao giờ tùy tiện nấu dược thiện,  cũng  bao giờ  thấy chứ đừng  hưởng qua, đồ ăn bình thường    thể so sánh .”
Du Phong bắt đầu lo lắng cho sinh ý của nhà , Bảo Thần Trù lợi hại như , chẳng  bọn họ chắc chắn sẽ thua ? Thua thì tiền đậu hũ thối...
Thật, thật đau lòng a!
Du Uyển còn   đậu hũ thối nhà  đang  trong vòng nguy hiểm, nàng đáp ứng cung cấp cho Tần gia, cũng  giới hạn những tửu lâu  trong Kinh Thành, những thành trì xung quanh cũng  mấy chi nhánh của Túy Tiên cư, ý của Tần gia là Du Uyển  thể sẽ  cung cấp hàng cho những chi nhánh đó bất cứ lúc nào,   bao nhiêu thì còn tùy  , giá tiền thì  khi thi đấu mới  thể quyết định.
Du Uyển  nhà kho kiểm tra một chút, phát giác hàng  sẵn  nhiều.
Họ  tổng cộng bảy trăm cân đậu hũ thối cùng với ba mươi vò đậu nhựa,  lượng  miễn cưỡng đủ để họ cung cấp hàng trong một ngày, sản lượng của họ mấy ngày nay  thể  lên, ngoại trừ những  mới  nghề, cùng với tay nghề  đủ thành thạo, thì công cụ để  cũng là một nan đề, ví dụ bọn họ ép đậu nành  dùng đá để nghiền, theo Du Uyển thì dùng nó  chậm.
Không  cổ đại  bán máy nghiền đậu nành ? Không  thì nàng đành   đến tiệm  sắt chế một cái.
Nói đến sắt thì Du Uyển liền nhớ tới quả thiết cầu mà Bạch Đường cầm tới, mấy ngày nay vội vàng  hàng, quên đem thứ đó qua cho Yến Cửu Triêu  một chút.
Đêm  xuống,    ngủ  ?
Lúc gần đến cửa chính thì Du Uyển  dừng chân , cuối cùng vẫn quyết định  qua gõ cửa.
   ai trả lời.
Du Uyển    cửa , nàng với ba tiểu bánh bao thường gặp  ở cửa , bởi  cửa   bao giờ khóa, ai ngờ lúc nàng  qua thì cửa   khóa.
Hay là... họ  ?
Yến Cửu Triêu xác thực  ,  vô cùng vội vàng, bởi vì Hoàng đế  bệnh.
Mấy ngày nay Hoàng đế  nhiễm phong hàn, miễn cưỡng chống đỡ lên triều, hôm nay  khi bãi triều thì bệnh tình càng thêm nặng, bỗng nhiên té xỉu ngay  giường rồng.