Hai  vô cùng thanh bạch  đến  cửa nhà , bình thản ung dung bước  nhà!
Sau khi khép cửa , Ảnh Thập Tam kể sự tình cao thủ dùng lá cây với Yến Cửu Triêu.
Ảnh Lục cũng ở đây,  khi  xong,    suy nghĩ: “Có  là Ngọc Tử Quy? Du cô nương là  hại rơi xuống vách núi, nhất định  cũng ở gần đó.”
Ảnh Thập Tam lắc đầu: “Ta  từng giao thủ với Ngọc Tử Quy,  xác thực lợi hại, nhưng...”
Không  loại lợi hại gần như biến thái như .
Cao thủ như   khó tìm   thứ hai ở Trung Nguyên, mà  thứ nhất là ở Ma giáo.
“Thiếu chủ, chuyện  cần  tra rõ!” Ảnh Thập Tam cảnh giác .
Yến Cửu Triêu vân đạm phong khinh: “Không cần, đối phương nếu   ác ý,  cũng nên để   thanh tịnh.”
Ảnh Thập Tam  chần chờ: “...Tuân lệnh!”
...
Chuyện Du Uyển mất tích gây chấn động  nhỏ, nhất là  Du gia,  bộ đều  dọa sợ.
Du Phong cau mày : “Huynh   với  như thế nào? Không  một  lên núi,   quên  ?”
Đại bá mẫu nghiêm túc : “  A Uyển,  lá gan của con  lớn như ? Phía  núi  bao nhiêu là nguy hiểm, con một cô nương   thể đến đó?”
Du Uyển  dám  với   là do  gặp Ngọc Tử Quy nên mới ngã xuống vách núi, nguy hiểm là cái tên Ngọc Tử Quy  a, chứ   là nàng nhiều  lên núi.
“Lần  con sẽ cẩn thận.” Du Uyển .
“Còn   ?” đại bá mẫu cất cao âm lượng, nghĩ đến Khương thị đang ngủ liền tự động giảm thấp xuống, “Mấy  các ngươi, từ  đều sẽ   lên núi!”
Du Phong khổ sở : “Nương,  núi  cá!”
Đại bá mẫu quát khẽ: “Có cá cũng  cho .”
Đại bá mẫu chính là đang nóng giận, mấy   bọn họ tự   lay chuyển  bà, liền ngoan ngoãn  , về phần   bao nhiêu thì   .
Đại bá mẫu  khi quở trách đủ , chỉ chỉ cái ghế: “Tất cả  xuống, ăn cơm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-204.html.]
Du Phong với Du Uyển thức thời  xuống, Du Tùng  nghiêm mặt   ngoài.
Đại bá mẫu gọi  : “Lại  ? Quay trở  cho !”
Du Tùng dừng  ngay ngưỡng cửa  , quật cường  chịu  .
Du Phong    một chút, đem sự tình Du Tùng leo xuống vách núi tìm Du Uyển, trời tối như bưng,  một    mệt mỏi mà tìm hơn nửa đêm,   Du Phong kiên quyết túm  lên, sợ rằng bây giờ  vẫn còn đang treo  vách núi.
Du Uyển  ngờ  nhị ca ngày thường luôn xa cách với , thời khắc mấu chốt  lo lắng cho  như .
Du Uyển cảm thấy ấm lòng,  dậy  tới  lưng Du Tùng, cong khóe môi : “Nhị ca, vết thương  đầu  thế nào ? Để  xem một chút!”
“Có cái gì  mà ?” Du Tùng lẩm bẩm liền cất bước   ngoài.
“Ngươi!” đại bá mẫu còn tưởng tiểu nhi tử đang trong giai đoạn  trái ý bà, tức giận quá chừng!
Du Uyển  kéo cổ tay Du Tùng, cũng  dùng bao nhiêu lực, nhưng   thể khiến  thể Du Tùng  .
“Vào .” Du Uyển dắt Du Tùng  phòng , đè nhẹ bả vai .
Du Tùng cứ như  ngoan ngoãn  Du Uyển bắt   ghế.
Du Uyển tháo băng gạc  đầu , vết thương nguyên bản  khép   sai, nhưng chắc đêm qua leo xuống vách đá  đụng trúng nên bây giờ  chút sưng đỏ.
“Có đau  nhị ca?” Du Uyển nhẹ giọng .
“Không đau.” Du Tùng  mà mặt  hề  biểu cảm gì.
Du Uyển mở hòm thuốc , lấy  cây kéo  khử trùng giúp  cắt chỉ,  khi rút chỉ thì bôi lên một chút cao chống sưng: “Nhị ca cầm hủ cao  về , sáng tối xức một , nếu vết thương khó chịu thì bôi nhiều hơn một chút cũng  .”
Du Tùng  nhúc nhích.
Du Uyển nhét hủ cao  trong tay .
Du Tùng cúi đầu  hủ cao vẫn còn lưu   ấm của nàng: “Đêm đó   cùng  là  đúng ?”
Cái gì đêm đó? Cái gì  cùng ? Ai?
Du Uyển  hiểu  .
Du Tùng cũng   gì nữa mà cầm dược   khỏi phòng.