Du Uyển theo bản năng ôm chặt tiểu chút chít trong lòng, một tay vươn   nắm lấy gì đó  vách đá, nhưng chỉ bắt  một khối đá nhỏ.
Ba! Khối đá đó  nứt .
Lần  nàng  còn bắt  gì nữa...
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một  ảnh tráng kiện lăng  bay xuống, một tay ôm lấy vòng eo của Du Uyển, một tay  b.ắ.n  cái móc sắt sắc bén, móc lên cây đại thụ mọc  vách đá dựng .
Mặc dù  thấy mặt nhưng Du Uyển  thể nhận  khí tức độc nhất vô nhị của , cùng với mùi thơm nhàn nhạt của thuốc như  như .
Vách núi cheo leo,    tới đây?
Làm  phát hiện nàng mất tích? Lại còn  thể tìm  nàng?
Đang suy nghĩ thì Du Uyển cảm thấy hai   ngừng đung đưa  nhành cây, Tiểu Tuyết Hồ  dọa đến nỗi  chui  vạt áo của Du Uyển.
Cuối cùng  hình hai  cũng  định ,  nhàn nhạt mở miệng: “Ôm chặt.”
Việc quan hệ đến tính mạng, Du Uyển đương nhiên sẽ  già mồm,  nhanh  ôm chặt cái eo cường tráng của .
Mặc quần áo thì thấy gầy, cởi thì thấy  thịt, đó chính xác là đang  tới  nam nhân  a.
Du Uyển cách lớp áo cũng cảm nhận  từng khối cơ bụng, cũng   loại to con vạm vỡ, mà là loại cân xứng, vòng eo tam giác ngược trong lời đồn a.
Sao   nam nhân  dáng   như  a...
“Ngươi, đừng  sờ loạn.” Yến Cửu Triêu ẩn nhẫn khàn giọng .
Du Uyển mặt  đổi sắc thu hồi tiểu lang trảo .
...
Yến Cửu Triêu chậm rãi thả dây trong thiên cơ hộp, dây  mặc dù  đủ dài để họ  thể xuống tới đáy vực, nhưng lúc đang hạ xuống thì phát hiện  một sơn động   vách đá.
Hai  nhanh chóng   động.
Du Uyển móc trong bao đồ  một cây châm lửa.
Trên đỉnh động  mấy con dơi đang treo ngược,  ánh lửa dọa chạy.
Hang động  lớn,  dấu vết của con , nhưng  thể thấy  nơi    bỏ hoang từ lâu, còn  một đống cành khô để lộn xộn trong góc.
Du Uyển dọn dẹp mấy cành khô , lấy một ít lá khô bỏ  giữa, giúp ngọn lửa lớn hơn.
Hàn khí trong động liền  xua tan   ít.
Hai   xuống cạnh đống lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-201.html.]
Du Uyển  chút đói bụng, nhưng măng dại cùng rau dại    rơi ở nơi nào, cũng may trong túi đồ vẫn còn túi nước.
Du Uyển cởi túi nước xuống, mở nắp bình, đang  ngửa đầu uống thì chợt nghĩ đến cái gì đó, đưa túi nước đến  mặt Yến Cửu Triêu: “Cho ngươi.”
Yến Cửu Triêu  nàng một cái.
Không    ảo giác của nàng   mà    giống ngày thường lắm, trở nên  chút... khiến  khác  dám trêu chọc.
Du Uyển nghĩ rằng  ghét bỏ đồ nàng  dùng qua, giải thích : “  thiếu chủ   màng tính mạng cứu , túi nước    rửa qua,  còn  uống ngụm nào a.”
Yến Cửu Triêu tiếp nhận túi nước, ngửa đầu uống mấy ngụm.
Du Uyển  hầu kết của  chuyển động, tâm thần nhộn nhạo, nhất định là  chạy tới cứu  nên  mới cảm động sâu sắc, bằng  thì   chỉ   uống nước thôi mà cũng thấy cảnh  ý vui...
Yến Cửu Triêu uống xong, trả túi nước  cho Du Uyển.
Du Uyển... Du Uyển bỗng nhiên   uống.
“Ngươi ghét bỏ bản thiếu chủ?” Yến Cửu Triêu nhàn nhạt  qua chỗ Du Uyển.
Du Uyển đang bỏ túi nước  túi đồ thì  dừng : “Không .”
Yến Cửu Triêu : “Vậy  ngươi  uống? Hay là hy vọng bản thiếu chủ đút ngươi uống?”
Đút  ?
Miệng đối miệng ?
Du Uyển  sặc.
Du Uyển lập tức lấy túi nước , mở nắp bình,  cái  bá đạo cùng soi mói của Yến Cửu Triêu, ngoan ngoãn uống hết nước.
Ánh mắt của Yến Cửu Triêu trầm xuống, lướt qua một tia thâm ý khiến  khác  rùng .
Tiểu Tuyết Hồ leo , mộng bức  cái bóng của   đất, thỉnh thoảng duỗi cái móng nhỏ gãi đầu một cái, bộ dạng đó ngốc manh vô cùng.
Đống lửa  cháy  bao lâu liền tắt, hàn khí trong sơn động  cuốn tới, hơn nữa tới nửa đêm trời bắt đầu mưa.
Sơn động càng lúc càng lạnh.
Tiểu Tuyết Hồ ghé lên đùi Du Uyển, ngủ vù vù, nhưng hôm nay tiểu ấm lô đầy lông  cũng  chống đỡ nổi mưa xuân lạnh thấu.
Du Uyển  tự chủ nhích tới gần Yến Cửu Triêu.
P/S: Thành thật cám ơn các bạn  theo dõi truyện!
Có một đoạn thời gian  ngưng edit là vì   nhiều job cùng lúc nên   thời gian edit truyện. Giờ  chuyện   hơn nên   tiếp tục. Cám ơn các bạn  ủng hộ cho  trong thời gian qua!!! Love love...
Với  mùa tết  thời gian  chương của   lộn xộn nha  ! Do nhà  em bé nên   chương đều đều . Mong   thông cảm.