Lửa quá lớn khiến cho thịt  cháy, thịt cháy cong  từng miếng, mỡ trong thịt chảy , nàng cho tỏi tươi , cả viện đều nồng đậm mùi tỏi phi.
Đi  khỏi nhà A Uyển, Du Phong nhíu nhíu mày, ngửi ngửi mùi khét nhưng   chút mùi thơm,   mà  cảm giác món đó sẽ ăn thật ngon.
Du Phong tự giễu xùy một tiếng, bước chân nhanh chóng rời .
“Ăn ngon ?” Du Uyển hỏi Tiểu Thiết Đản.
Tiểu Thiết Đản đem thịt ba chỉ cùng tỏi phi nhét  trong miệng cùng lúc, cắn xuống một cái, nước trong thịt tràn  ngập cả khoang miệng.
Hắn nhanh chóng hít hít nước thịt tràn  khóe miệng, mặt thỏa mãn : “Ăn ngon! A tỷ  đồ ăn là ngon nhất!”
Thật sự ngon như  ?
Du Uyển  khẽ, gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ  miệng, tuy  thịt  cháy, nhưng khi ăn   hương vị khác... Chỉ là đừng bỏ muối  thì  hơn.
Hôm nay ăn uống thỏa mãn, Du Uyến nấu một nồi lớn nước nóng, cho Tiểu Thiết Đản ngâm tắm thỏa thích.
Tắm xong, Tiểu hắc đản biến thành Tiểu bạch đản.
Tiểu Thiết Đản  đôi giày bông mà Du Uyển mới mua cho, hưng phấn đến nổi chạy nhảy khắp phòng, tóc còn   lau khô.
“A tỷ! Giày thật ấm a!”
“Thực mềm!”
“Thật sự  mềm!”
Trên   chỉ mặc một kiện áo mỏng manh, trong phòng mặc dù  đốt chậu than nhưng vẫn  đủ để lột sạ.ch quần áo, nhưng dù ,  vẫn chạy đến nổi đổ mồ hôi.
Coi như là  uổng công tắm nước nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-20.html.]
Du Uyển bắt  trở về, ôm  trong lòng lau khô tóc.
Cuối cùng chỉ là đứa bé, vẫn   sầu lo, chỉ cần  thịt ăn,  giày mang,  a tỷ đau, tuy nương vẫn còn mê man, nhưng đây chính là nơi  yên tâm dựa dẫm, tràn đầy cảm giác an .
“A tỷ, tỷ thật .” Cái đầu nhỏ gác lên vai Du Uyển,  ỷ  mà hít một  khí tức   a tỷ, an tâm mà ngủ  .
Du Uyển bóp bóp khuôn mặt  đến đỏ bừng, đem  nhét  ổ chăn,  chèn  góc chăn.
....
Hai ngày  nàng định lên  trấn, nàng  đem cá cùng măng mùa đông bán  giá .
Du Phong  chờ Du Uyển từ sớm.
Rõ ràng     khả năng gom góp đủ tiền trả nợ, nhưng  cũng   tại    bồi nàng   các chuyện .
Du Uyển cho Tiểu Thiết Đản ở nhà, cùng Du Phong   cửa.
Hai    lâu    chung như , nay  xuất hiện  mặt  , hôm nay   mở chợ phiên nên    vẻ vẫn còn ngủ, nếu   dậy sớm sẽ gặp cảnh ... Không đúng, hôm qua lúc hồi thôn    thấy cảnh  .
Những     sẽ nghị luận gì nữa? Rõ ràng   Du gia  trở mặt, nay    hòa ?
Nghĩ như , Du Phong vô ý thức kéo   cách với Du Uyển.
Du Uyển thần sắc bình tĩnh  tới, dường như  chú ý tới động tác của Du Phong.
Du Phong  nàng thật sâu một cái, bỗng nhiên ý thức , cho dù  lãnh đạm với nàng như thế nào  nữa, nàng đều thủy chung một bộ dạng vân đạm phong khinh,   là nàng  chú ý, mà là nàng căn bản  thèm để ý.
Du Phong lắc đầu, đại nạn sắp tìm đến cửa,   còn rảnh rỗi  chú ý một cái nha đầu  để ý  ? Tiến  trấn Liên Hoa, Du Uyển đột nhiên mở miệng, “Trên trấn, Bạch Ngọc Lâu   là  nhất tửu lâu?”
Du Phong : “ , mà ngươi hỏi cái   gì? Không  là ngươi  ý định đem nguyên liệu nấu ăn bán cho bọn họ chứ? Đừng trách   nhắc nhở, đây tuyệt đối là   khả năng, nguyên liệu nấu ăn của ngươi tuy , nhưng Bạch Ngọc Lâu   là tửu lâu bình thường, khách nhân trong đó cũng   là  bình thường, họ còn đánh giá đồ ăn ở đó  ngon  , bọn họ càng để ý đến nguồn gốc nguyên liệu, đồ ăn  vệ sinh  , nguyên liệu  rõ lai lịch thì  thể bán  đó .”