Vừa suy nghĩ thì phía đông liền truyền đến động tĩnh.
Du Uyển nắm lấy cái túi: “Chẳng lẽ gà rừng đến thật?”
Chưa bao giờ nàng gặp nguy hiểm trong rừng, chỉ thấy qua Tiểu Tuyết Hồ, gà rừng và thỏ rừng, đương nhiên Du Uyển sẽ  cảm thấy ở trong rừng một   bao nhiêu nguy hiểm, song khi lúc nàng tìm thấy  ngọn nguồn của tiếng động thì phát hiện  đó là một con gấu chó.
Da đầu Du Uyển tê rần.
Rừng tre nàng   qua  nhiều , ở phụ cận cũng tản bộ  ít , theo nàng thấy thì phân và nước tiểu của động vật hoang dã    đường , hẳn  nên  thú dữ mới đúng, chẳng lẽ cũng là vì động đất, phá hủy chỗ ở của chúng, nên bây giờ chúng   tìm chỗ ở mới?
Mặc dù thị lực của gấu chó  , nhưng lỗ tai và lỗ mũi thính đến dị thường, nó  nhận  sự tồn tại của Du Uyển.
Gấu chó cực kỳ ít chủ động tấn công con , nhưng động đất   chúng cực kỳ sợ hãi, dẫn đến thần kinh của chúng vô cùng mẫn cảm, Du Uyển xuất hiện khiến nó cảm thấy nguy hiểm.
Nó liền công kích về hướng Du Uyển.
Du Uyển    thể đánh thắng một con gấu trưởng thành, leo cây cũng  , đang nghĩ nên trốn thoát bằng cách nào thì đột nhiên, một bóng  màu xanh bay tới, đạp một cước lên đầu con gấu chó.
Gấu chó  đạp  rừng cây liền   chạy mất.
Du Uyển buông lỏng một , nhưng  thở còn  thông liền  ngăn ở họng: “Là ngươi?”
Ngọc Tử Quy cõng bảo kiếm  tới, khuôn mặt trầm tĩnh  nàng: “Làm ? Thấy  ngươi cảm thấy kinh ngạc? Có  ngươi nghĩ rằng hộ vệ của Yến Cửu Triêu  g.i.ế.c ?”
Du Uyển lạnh nhạt : “Giang hồ  nhất kiếm khách,    thể  g.i.ế.c đơn giản như ?  mà ngươi hẳn là đang  thương a?”
“Đủ để đối phó với ngươi.”
Xem như là  biến tướng xác nhận.
Du Uyển thầm nghĩ,  thể khiến ngươi nhiều ngày như    tìm , sợ là  thương  nhẹ, bản  thông minh một chút  lẽ sẽ  cơ hội chuyển bại thành thắng.
Chủy thủ của Ngọc Tử Quy chống đỡ  cổ Du Uyển: “Ta khuyên ngươi đừng  suy nghĩ lung tung, coi như  chỉ còn một đầu ngón tay  thể động, thì ngươi cũng   là đối thủ của .”
Du Uyển thần sắc bình tĩnh: “Rốt cuộc ngươi  như thế nào?”
Ngọc Tử Quy: “Cẩm nang.”
Du Uyển khì : “Rốt cuộc   ngươi mới tin, cẩm nang thật sự    trong tay . Ngay cả dáng dấp nó như thế nào, màu đen  trắng, lớn nhỏ  cũng  rõ,   ngươi cứ nắm lấy   tha? Ngươi  sợ ngươi cứ lãng phí thời gian lên  ,  bỏ qua  đang cầm cẩm nang thật sự ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-198.html.]
Ngọc Tử Quy mặt   đổi: “Cẩm nang  trong tay ngươi.”
Người !
Ngọc Tử Quy  : “Ngươi đừng tưởng rằng Thiên Cơ các  diệt là ngươi  thể thoát, thừa dịp bên thứ ba  tra   ngươi, ngươi  nhất giao cẩm nang , nếu , Yến Cửu Triêu cũng  cứu  ngươi.”
Du Uyển trào phúng: “Làm  ngươi    cứu  ?”
Ngọc Tử Quy  Du Uyển thật sâu, tựa như trào phúng: “Có lẽ ngươi   rõ a...”
Vẻ mặt Du Uyển cứng , trong đầu hiện lên câu  hôm đó    hết.
Ngọc Tử Quy  tiếp, cùng với đêm , khác biệt là hôm đó   Yến Cửu Triêu cắt ngang  cho   khỏi miệng.
Du Uyển nắm chặt tay.
“Cho nên  cũng  đáng tin là bao , ngươi  cần tự dẫn lửa thiêu .”
Ngọc Tử Quy  dứt lời, cái xẻng trong tay Du Uyển liền đập  mặt .
Ngọc Tử Quy  ngờ Du Uyển  phản ứng như ,  kịp chặn , cái xẻng của Du Uyển   cánh tay của   thương.
Du Uyển nhấc chân chạy!
Ngọc Tử Quy điểm mũi chân một cái, thi triển khinh công chặn   Du Uyển.
Du Uyển liền xoay chân, chạy về phía bắc.
Ngọc Tử Quy  thi triển khinh công ngăn  nàng.
Du Uyển liền  về phía nam.
Hắn đang  thi triển khinh công thì bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt run lên: “Nơi đó  thể .”
Đáng tiếc  chậm, chân Du Uyển  bước   trung.
Động đất  cải biến mặt đất, ai cũng  ngờ rằng phía  đám cỏ dại  là một cái vách núi  thấy đáy.
Ngọc Tử Quy  mới chạy tới thì thấy nàng rớt xuống,  đưa tay bắt lấy Du Uyển nhưng ngay cả tay áo cũng  bắt .