“Nguyên lai là đại bá của Vạn công tử a...” Đỗ Kim Hoa đưa cái rổ trong tay , “Nhà    chút bánh bao, bánh ngô và bánh nhân thịt!”
Vạn thúc hiếm lạ mấy thứ ?
“ để  bàn a!” Đỗ Kim Hoa  mời mà tự bước  nhà,    quan sát  thứ trong phòng, một bên  đặt rổ lên bàn trong nhà chính.
Bà đối với  cảnh của Vạn gia   hài lòng, chí ít nơi  cũng  dọn dẹp sạch sẽ, theo bà xem xét thì đúng là nhà của thư sinh,   vàng bạc đá quý, xem chừng   tiền bằng La gia.
“Sao  thấy cha nương của Vạn công tử a?” Đỗ Kim Hoa hỏi.
“Không  ở đây.” Vạn thúc .
Đỗ Kim Hoa hai mắt lóe lên,   cha nương mà  đại bá, chẳng lẽ cha nương c.h.ế.t ?
“Ngươi là ai? Tìm cháu của   chuyện gì?” Vạn thúc hỏi  thứ hai,   chút  thích  diễn xuất, ngữ khí bắt đầu  .
Đỗ Kim Hoa vẫn   ,  đáp: “ là em dâu của A Hương,  tìm Vạn công tử cũng   việc gì, chẳng qua  phu của  cũng  một nhi tử đang thi khoa khảo,   học thức của Vạn công tử  ,  thỉnh giáo  một chút.”
Lời  nếu  với  khác thì chắc họ sẽ tin, nhưng Vạn thúc là ai? Ở Lãnh cung bồi Yến vương và Đế Vương từ hồi niên thiếu, tạo  một lão thái giám  ai địch , sẽ    rắp tâm khác của bà  ?
Quả nhiên, Đỗ Kim Hoa  hỏi bao lâu, ở ngoài cửa liền xuất hiện một thiếu nữ thanh tú,  qua  lẽ  mười sáu mười bảy tuổi,  cách Du cô nương bao nhiêu niên kỷ,   nuông chiều hơn Du cô nương, mặc đồ tơ lụa, mang vàng bạc châu báu, một cái nhăn mày  một nụ  đều hiển thị sự ngây ngô cùng mềm mại.
“Nương,  ở chỗ  a? Mọi  đều đang chờ  ăn điểm tâm a.”
Quách Tiện Nguyệt  chút khẩn trương .
Nàng   tới gần ngôi nhà  thì tim liền đập bịch bịch, nhưng nương bắt nàng  tới cửa lộ mặt.
Đỗ Kim Hoa thỏa mãn  nữ nhi một chút: “Nguyệt nhi a, mau  chào hỏi, đây là đại bá của Vạn công tử.”
Quách Tiện Nguyệt cúi đầu  lên, quỳ gối thi lễ một cái: “Vạn đại bá.”
“Nữ nhi của , Nguyệt nhi.” Đỗ Kim Hoa tự hào .
Tiếp đó ông  hẳn sẽ hỏi nữ nhi bà bao lớn,  hôn phối  ...
Đến lúc đó bà sẽ thuận nước đẩy thuyền mà , nữ nhi bà mười bảy, do  nỡ xa nữ nhi nên mới một mực giữ bên , bất quá cũng đang cân nhắc đến chuyện chung  đại sự.
Nào  Vạn thúc  thoải mái : ‘Nhìn  khác niên kỷ của Du cô nương lắm, chắc   hôn phối ? Đến lúc đó nhớ mời  đến uống chén rượu mừng a!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-193.html.]
 là lời cự tuyệt trực tiếp!
...
Đỗ Kim Hoa giận quá chừng, lôi kéo nữ nhi  khỏi Vạn gia.
“Lão già mắt mù!” Đỗ Kim Hoa thực sự là  tức chết, xưa nay chỉ  bà   trúng  khác, còn   ai dám  chịu nữ nhi bà!
“Nương!” Quách Tiện Nguyệt  sớm ,   là  do quá mất mặt,  là  vì kế hoạch thất bại.
Đỗ Kim Hoa khẽ : “Lão già  thì  cái gì? Cũng   cha ruột của Vạn công tử, ông   thể quyết  cái gì? Hôm nay là do nương thất sách,  ngờ  thấy Vạn công tử, còn  đại bá  thò một chân , con yên tâm, chỉ cần Vạn công tử gặp con, chắc chắn sẽ động tâm!”
Đỗ Kim Hoa  tính toán một phen, cuối cùng mới dỗ Quách Tiện Nguyệt nín  .
Đỗ Kim Hoa  Quách Tiện Nguyệt về nhà đại bá , bà sẽ về .
Nhớ năm đó Quách gia cũng  đồng ý cho Quách Đại Hữu cưới bà,  tính cách bà quá mạnh mẽ,   là  dễ sống chung, nhưng lúc đó bà khiến Quách Đại Hữu mê mệt, Quách Đại Hữu quyết   bà  cưới, hôn sự  cuối cùng cũng thành.
Bây giờ bà định lặp  chiêu cũ,  tay từ   Vạn công tử.
Bà   dạo  phía  của rừng tre.
Trùng hợp lúc  Du Uyển cũng cõng cái sọt   từ nhà bếp.
“Du cô nương!”
Là giọng của Vạn thúc.
Đỗ Kim Hoa trốn phía  một cây đại thụ.
“Vạn thúc.” Du Uyển xoay , mỉm  chào hỏi.
“Du cô nương   ?” Vạn thúc  cái sọt  lưng nàng.
Du Uyển : “Con lên núi đào một chút măng mùa xuân và rau dại.”
Vạn thúc  ha hả đem một cái bát sứ  che kín đưa cho nàng: “Đây là chút bánh ngọt a giao, giúp nương của con bồi bổ  thể.”
Không đợi Du Uyển cự tuyệt, Vạn thúc  : “Chỗ chúng   là nam nhân,  ăn  mấy cái , con giữ .”