Đế giày màu trắng,  giày màu hồng phấn,  giày  may bằng loại vải bóng loáng như gấm, hai bên cũng  thêu thêm thứ gì dư thừa,  mặt chiếc giày là một đóa hoa sen thanh nhã, ngay giữa bông hoa là một viên bảo thạch  đính  cho nhụy hoa, viên bảo thạch sáng chói  trong suốt, khiến đôi giày thêu lập tức linh động uyển chuyển hơn hẳn.
Mắt thẩm mỹ của Du Uyển vô cùng bắt bẻ, nhưng lúc  cũng  thể dời mắt khỏi đôi giày thêu .
Nàng mang , lớn nhỏ phù hợp, đế giày mềm mại, cảm giác khi bước   thể  nên lời, vô cùng thoải mái và dễ chịu.
So sánh một chút, đôi giày   chắp vá vô cùng nghèo nàn.
Du Uyển nhớ hôm đó  qua nhà Yến Cửu Triêu, đôi giày  mang chính là đôi giày vải , lúc đó đang lột quýt thì ngủ   mất, tỉnh  thì thấy  đang   giường của , khiến nàng giật nảy cả , nhưng khi đó ba tiểu bánh bao đang  trong lòng nên cũng  nghĩ nhiều.
Bây giờ nhớ , là ai cởi giày, đắp chăn cho ?
“Còn tưởng  mộng du.”
Nguyên lai   a...
Chính là  đó  phát hiện đôi giày cũ  của  ?
Còn đo kích thước vô cùng chính xác.
Nàng, nàng   là   giày mới, chỉ là  việc nhiều nên  nỡ mang thôi.
Du Uyển cúi đầu  đôi giày mới  chân, khóe môi cong lên một đường cong  mắt.
Không nghĩ tới tên  tâm tình bất định, một khi quan tâm    khiến     nên lời.
Du Uyển bắt đầu chờ mong món đồ bên trong cái hộp thứ hai.
Nàng hồi hộp mở cái hộp gấm thứ hai , là ba quyển sách.
Nhất định là sách .
Du Uyển nghĩ thầm.
Du Uyển lòng tràn đầy vui vẻ cầm lên, tập trung  ...
[Bí tịch...] 1,2,3.
Du Uyển mặt đen thành than!
Cửu ca, sống khỏe mạnh bình thường   ?
Sao cái tên gia hỏa   đưa cho nàng vật ?
Làm ? Ghét bỏ nàng nhỏ ?
Hắn    nàng...
Du Uyển ý thức  gì đó, đầu tiên  một chút đôi giày  chân,   vạt áo của bản  một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-190.html.]
Không   cũng ‘đo’ chỗ  luôn đó chứ?
Dùng cái gì đo? Mắt  là...
Du Uyển nắm chặt bàn tay kêu khanh khách.
...Tên lưu manh !
Lại  đến Quách Tiện Nguyệt  khi cầm chỉ màu   lão trạch, đụng  Đỗ Kim Hoa  mới   từ phòng bếp.
Đỗ Kim Hoa thật chất là một  tham ăn,  khi  nếm đồ ăn ở Du gia, bà  càng  thể thu liễm ,   việc gì liền xuống bếp  dạo.
Lúc  bà  đang cầm một cái bánh nướng và một chén dưa muối.
“Ăn ?” Đỗ Kim Hoa gặm bánh nướng trong tay, đưa cái bát tới  mặt Quách Tiện Nguyệt.
Quách Tiện Nguyệt  Đỗ KIm Hoa   chút hình tượng nào, bất đắc dĩ : “Nương,     mới ăn cơm tối xong ?”
“Ta  đói   ?” Đỗ Kim Hoa sẽ  bao giờ thừa nhận là do đồ ăn ở Du gia quá ngon, nhà ở của họ sửa xong liền  rời ,  khi  bà  thể ăn đủ vốn  ?
“Nương,  thế ...” Quách Tiện Nguyệt    thôi.
“Ta thế  là thế nào?” Đỗ Kim Hoa  vui  nàng.
Quách Tiện Nguyệt đảo mắt: “Không  gì, con về phòng .”
Nàng  ngang qua Đỗ Kim Hoa, bà  liền gọi nàng : “Chờ chút, trong tay con đang cầm cái gì?”
“Chỉ màu Uyển biểu tỷ đưa.” Quách Tiện Nguyệt mở lòng bàn tay  .
Đỗ Kim Hoa cầm lấy , nhất thời cả kinh : “Chỉ  như , sử dụng xong đừng trả, cầm tới cho nương !”
Sao  thể  trả ? Nàng còn   tìm Uyển biểu tỷ đây, huống chi  như  cũng  .
Quách Tiện Nguyệt ngữ điệu nghiêm túc : “Nương,  quên tính khí của Uyển biểu tỷ  ? Người cầm đồ của tỷ ,  sợ tỷ  đánh  ?”
“Nó dám?”
Tuy  mạnh miệng như , nhưng nghĩ đến cái mặt heo của Quách Tiện Xảo, cuối cùng bà  cũng  nhắc đến chuyện chỉ màu nữa, “Con khoan hãy , nương  chuyện   với con.”
“Còn  chuyện gì ạ?” Quách Tiện Nguyệt hỏi.
Đỗ Kim Hoa : “Ta với cha con  thương lượng qua, chờ đến lúc thời tiết ấm hơn, sẽ đến La gia, định việc hôn nhân của con với biểu ca.”
“Nương!” Quách Tiện Nguyệt hoa dung thất sắc.
Đỗ Kim cắn bánh một cái: “Đại biểu ca  nhị biểu ca tùy con chọn, nhưng đại biểu ca là trưởng tử, tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp, so với nhị biểu ca ngươi sẽ  tiền đồ hơn, nhưng nhị biểu ca   sách vô cùng , tương lai thi cử hẳn cũng sẽ  tiền đồ, con cũng  thể trở thành phu nhân quan gia.”
Cái gì cùng cái gì?