Du Uyển  : “Đại ca  từng  qua hai chữ gian thương ?”
Du Phong tức khắc dựng thẳng sống lưng: “Chúng  sẽ   gian thương!”
Du Uyển  bộ dạng dõng dạc của Du Phong chọc : “Tốt  ,    .”
Coi như    gian thương thì cũng  thể   thành thật , thế đạo ,  thành thật luôn  thiệt thòi.
 những chuyện  cũng  cần tranh cãi với Du Phong, Du Uyển mang theo bánh ngô của đại bá mẫu về nhà.
Nàng chân   , chân  Du Phong liền gọi cha nương và Du Tùng : “ , con hỏi một chút,     vị Vạn công tử mới tới  ?”
Du Tùng đặt cằm lên bàn, mặt ủ mày chau : “Không .”
Mấy ngày nay  đóng cửa dưỡng thương, cửa  cửa  đều  , chứ  chi  đến vị  ở đầu thôn .
Đại bá mẫu cũng lắc đầu: “Sao đột nhiên  hỏi chuyện ? Vị Vạn công tử  xảy  chuyện gì ? Nghe   quen  với Huyện lệnh, là   lợi hại.”
Quen ? Vậy là quá đề cao Huyện lệnh  a!
“Không  gì, con thuận miệng hỏi một chút thôi.” Du Phong vốn    phận của Yến Cửu Triêu cho   trong nhà, nhưng nghĩ nghĩ  cảm thấy   thì  hơn, tránh việc khiến vị nhị thế tổ    vui,  tìm đến nhà  gây phiền phức.
“Không  gì mà còn gọi   tới!” Du Tùng liếc mắt  về phòng.
Du Phong nhíu nhíu mày: “Sao gần đây hỏa khí của nó lớn ?”
Đại bá mẫu nhàn nhạt : “Từ lúc Quách gia chuyển đến đây nó  như .”
“Quách gia a.” Du Phong   gì,  là  trầm  mà còn  thích nổi Quách gia,  thể gần đây  nhà Quách gia coi như trung thực,  gây chuyện nữa.
Phòng cách vách, Quách Tiện Xảo  ngủ, Quách phu phụ vẫn còn thức.
Ăn com no say, Quách Đại Hữu đang   ghế xỉa răng.
Đỗ Kim Hoa cởi túi tiền trong áo bông , đem tiền đồng và bạc vụn đổ ,  đếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-187.html.]
Bỗng   nghĩ đến cái gì, Đỗ Kim Hoa : “Ông  xem   Du gia  giống lúc , chúng  đến đây  mấy ngày, ngày nào cũng  ăn thịt! Còn  hơn so với nhà chúng !”
Tết  đại bá mẫu về  mặt, mang  ít thịt khô cùng thịt kho tới, Đỗ Kim Hoa  đoán  Du gia  còn nghèo kiết như lúc , bằng  thì một nhà còn   cháo uống, thì    xách nhiều thịt về nhà  đẻ như ?
 bà  ngờ tới,  nhà Du gia  chỉ  nghèo kiết, mà họ còn sống phong phú hơn nhà bọn họ  nhiều.
“Làm ? Bà hâm mộ ?” Quách Đại Hữu xỉa xỉa răng,  dựa  cái ghế dựa, “Không  lúc cha  còn sống,   về việc kết hôn của tiểu khuê nữ và tiểu Phong ? Du lão gia tử lúc đó cũng đồng ý!”
Đỗ Kim Hoa lườm ông  một cái: “Lời  bàn rượu   thể coi là thật!”
Quách Đại Hữu dương dương đắc ý : “Nếu bà  bàn chuyện hôn sự ,  tự  biện pháp biến nó thành sự thật.”
“ mới  cần!” Đỗ Kim Hoa đếm xong đống bạc vụn và tiền đồng liền bỏ  túi tiền, chăm chú cột lên , “Khuê nữ của   như , tương lai sẽ là phu nhân, đám  nông thôn quê mùa đó xứng ?”
Quách Đại Hữu ha ha : “Người  sinh ý quá trời  kìa,  cả thôn đều  thuê đến .”
Đỗ Kim Hoa cất cao giọng: “Vậy mà cũng gọi là sinh ý? Ông  xem đám  đó bán cái gì? Đậu hũ thối, tặng cho ,  còn cảm thấy buồn nôn! Ta  bọn họ  học La gia kiếm nhiều tiền, nhưng bọn họ học  ? Cái đức hạnh thế    soi  nước tiểu mà xem?!”
Quách Đại Hữu liền nghĩ đến khuôn mặt của Khương thị và Du Uyển: “So với  La gia  mắt hơn a...”
Đỗ Kim Hoa cầm cây chổi ném qua!
Quách Đại Hữu đưa tay  cản: “Cái bà nương ! Muốn c.h.ế.t hả?”
“Hừ!” Đỗ Kim Hoa liếc mắt.
Quách Đại Hữu ho nhẹ một tiếng : “Bằng  thì... cho khuê nữ gả  La gia? Ta thấy hai nhi tử của La gia,   ý khuê nữ nhà .”
Đỗ Kim Hoa   gì.
Quách Đại Hữu đen mặt : “Làm ? Người La gia bà cũng chướng mắt? Nguyệt nhi năm nay  mười bảy !”
Đỗ Kim Hoa chính là quá mức bắt bẻ, mới chậm trễ việc hôn sự của nữ nhi, tuy triều đại   bắt cô nương xuất giá sớm, nhưng qua mười bảy mà còn  định hôn sự thì cũng thực hiếm thấy.
“Nương,   chỉ màu ?” Đỗ Kim Hoa đang cân nhắc thì Quách Tiện Nguyệt  bên ngoài gõ cửa.
Đỗ Kim Hoa lớn giọng : “ ,  hỏi bá mẫu của con !”