“Các ngươi   ? Lúc  Du đầu bếp  gãy chân, là do họ Dương  thuê  đụng gãy! Sau đó   còn giả   , kêu đại phu tới nhà chữa chân cho Du đầu bếp, nhưng thật  là  trộm thực đơn! Vốn chân của Du đầu bếp  thể khỏi hẳn, nhưng   kêu đại phu hạ độc, trực tiếp phế bỏ chân của Du đầu bếp.”
Lúc tin tức truyền đến tai đại bá, Dương đại trù   bắt đến quan phủ, lý do   là ăn cắp thực đơn, mà là thuê sát thủ g.i.ế.c , tên sai vặt thuê sát thủ  Ảnh Lục bắt , trực tiếp ném   cửa chính của Kinh Triệu phủ.
Đám sát thủ bịt mặt liếc mắt liền nhận  đây chính là  thuê bọn họ, mà  nghiêm hình tra tấn, mấy tên sai vặt cũng khai  chủ sự phía  chính là Dương đại trù.
Dương đại trù chính thức  Thiên Hương lâu xóa tên, năm món ăn chiêu bài   ‘phát minh’ sẽ   bán ở Thiên Hương lâu nữa, nhưng Thiên Hương lâu cũng  công bố chủ nhân của năm món đó là của đại bá.
Hứa Thiệu cũng là   tính tình, nhi tử  đánh cho tàn phế, tửu lâu thì  đập, thanh danh trong nghề cũng rớt xuống ngàn trượng, kêu   một tên đầu bếp  gây nên tai vạ  lấy  tên tuổi, dựa  cái gì?
Du Phong  trong phòng phụng phịu.
Du Uyển an ủi: “Đại ca tính toán với chúng  gì, chúng là một đám vô , vĩnh viễn  bao giờ thừa nhận   , chỉ cho rằng chúng   trở ngại đường tài lộ của chúng, so đo chỉ  tự   buồn phiền.”
Du Phong kỳ thật cũng  hề so đo, mà  đau lòng cho cha .
Lúc  cha   việc ở Thiên Hương lâu, Thiên Hương lâu luôn nịnh nọt cha , bây giờ thấy cha   còn khỏe,    cầm muôi , cứ như ...
“A Uyển, Tiểu Phong, hai con tới đây,   lời  .” Đại bá bỗng nhiên cầm quải trượng  đến cửa phòng của Du Phong.
 Du Uyển với Du Phong cùng   lên trấn, Du Phong thấy   vất vả,  đưa   về nhà nghỉ ngơi, thấy cha     chuyện, đành  dẫn    nhà.
Đại bá   ghế, chỉ chỉ một cái rương  kế tủ quần áo: “A Uyển, bên trong  một cái hộp gỗ màu đỏ, con lấy nó  đây.”
“Dạ.” Du Uyển gật đầu, mở cái rương , ở  đáy hòm  một cái hộp gỗ màu đỏ, “Đây ạ đại bá.”
“Con mở  .” Đại bá .
Du Uyển mở hộp gỗ ,  đáy hộp  một món đồ, Du Uyển tưởng là vật đắt giá nào đó, nhưng chỉ là một cuốn sổ  rách.
Cuốn sổ  qua  lẽ  trải qua  ít năm tháng, trang giấy cũng   ố, chữ  thì  nhòe, nhưng chữ  bên cạnh bức họa thì  thể thấy rõ ràng.
Du Uyển lăn qua lộn   nửa ngày: “Đây là...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-186.html.]
Đại bá lật đến mấy trang cuối cùng: “Con xem.”
Mấy tờ   chữ-- ngũ dương khai thái, tứ hải thái bình, tam tinh cao chiếu, nhị long hí châu, nhất diệp tri thu.
 công thức cũng   chỉnh, nhất diệp tri thu công thức   mơ hồ.
Quyển sổ  thật kỳ quái,  bức họa  hề  chữ ,  chỗ  chữ  nhưng    họa.
Đại bá thở dài: “Ta  các con đang nghĩ gì, cho rằng Thiên Hương  trả  công đạo cho , để cho   ủy khuất, nhưng kỳ thật, năm món ăn  thực  cũng   do  nghĩ .”
Du Uyển  hiểu  đại bá.
Đại bá : “Đây là đồ của cha con, năm đó lúc phát hiện  , quyển sổ   đặt chung với .”
Thường những đứa trẻ  vứt bỏ đều  để  ngọc bội, bí tịch, hoặc là một bức huyết thư, nhưng cha nàng thì  ,  đặt chung với một bản thực đơn thiếu khuyết.
Chẳng lẽ gia gia của nàng là một đầu bếp?
Du Uyển vẻ mặt hoài nghi.
Cha nàng  nuôi dưỡng ở Du gia, chính là  Du gia, nàng cũng là  Du gia, về phần những chuyện khác, nàng cũng  để ý lắm.
Du Uyển trả quyển sổ  cho đại bá.
Đại bá dừng một chút: “Cái ...”
Du Uyển mỉm : “Đại bá cứ giữ , trù nghệ của con  ,  cầm cũng vô dụng.”
Đại bá    thôi, cuối cùng vẫn thu hồi quyển sổ.
Đến bước , Du Phong cũng  còn xoắn xuýt vấn đề Thiên Hương lâu  trả  công đạo cho cha , nhưng  vẫn vô cùng chán ghét Thiên Hương lâu.
“Thiên Hương lâu  ăn lớn như ,  còn tưởng đó là nơi   chính phái.” Lúc đưa Du Uyển  cửa, Du Phong nhịn   mà cảm khái một câu.