Đại doanh Tây Bắc  quân  diệt,  một  sống sót, tất nhiên sẽ   cách nào truyền tin , vẫn là khu vực cận đại doanh  thấy lương thảo chuyển tới,  tới đại doanh Tây Bắc mượn lương thảo, mới phát hiện đại doanh  quân Hung Nô công chiếm.
Theo như lời  của   mượn lương thảo,  Hung Nô còn đổi sang mặc giáp của quân Tây Bắc,  mấy  còn  tiếng Hán vô cùng lưu loát, nếu    một tên Hung Nô giả mạo  một binh sĩ, trùng hợp binh sĩ đó  là đồng hương của  thì  cũng  phát giác   đó là giả mạo.
Hắn cũng  dám để lộ điều gì bất thường, cầm  lương thảo liền bỏ .
Đầu tiên là tin tình báo sai, nên đại doanh Tây Bắc  tàn sát, triều đình đến nửa điểm tin tức cũng  , nếu như     cản trở thì chắc chắn chuyện  là chuyện .
Cũng may binh sĩ đưa tin  mạng lớn,  cũng  thuộc quân doanh thành U Châu, nếu  một tới hai , để cho mật thám ở thành U Châu lợi dụng sơ hở, đừng  là quân tình, ngay cả mạng nhỏ  cũng  còn.
Sắc mặt Hoàng đế hết sức khó coi.
Việc quân cơ đám đại thần cảm thấy  , rầm rầm quỳ xuống đất.
Lúc bọn họ đang chờ Hoàng đế nổi trận lôi đình, thì lúc  Hoàng đế  đột nhiên  dậy, cũng   đầu  mà bỏ .
Chúng đại thần: “...”
Hoàng đế  địa lao, tự  gặp mặt Cao Viễn.
Cao Viễn  nhốt nửa tháng, lúc  hết sức yếu ớt, ông  rõ vì  Hoàng thượng  tới, chính bởi vì  rõ nên nước mắt mới rơi.
Hoàng thượng siết chặt nắm đấm, ẫn nhẫn : “Thật sự...  còn  nào sống sót ?”
“Còn... còn một  sống sót.” Cao Viễn khó khăn .
“Ai?” Hoàng thượng hỏi.
Cao Viễn    một cái tên nhưng thể lực chống đỡ  nổi, hôn mê bất tỉnh.
“Cao đại nhân!” Uông công công  lên , ấn nhân trung của Cao Viễn nhưng  ăn thua.
“Còn  sống...” Hoàng đế như  điều nỉ non, “Sẽ là ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-181.html.]
Uông công công suy nghĩ : “Có khi nào là Tiêu tướng quân?Tiêu tướng quân dũng mãnh phi thường, nếu  thể thoát khỏi sự vây công của quân địch, nô tài nghĩ, cũng chỉ  .”
Hoàng đế đồng ý gật đầu.
Quốc gia đại sự, Uông công công  dám nhiều lời, chỉ  Cao Viễn  một bên : “Bệ hạ, Cao đại nhân ngất , nô tài  mời thái y?”
Hoàng đế phất phất tay: “Đưa tế tửu hồi phủ, phân phó thái y hảo hảo chữa trị,  để ông  bình yên vô sự.”
Một tiếng tế tửu,  giúp Cao Viễn   chức quan như ban đầu.
Uông công công thầm nghĩ Cao Viễn cũng thật lợi hại, đắc tội Hoàng đế, mà  thể sống sót cũng  thể coi là  đầu tiên từ  tới nay.
Hoàng đế gọi thống lĩnh Cấm vệ quân: “Đi  với Tiêu Chấn Đình,  với  là chất nhi của  sống sót  trốn   đại doanh Tây Bắc, đang  đường đến U Châu,   tự   tiếp ứng.”
“Tự ?” Thống lĩnh Cấm vệ quân sững sờ, “Bệ hạ...”
Hoàng đế nhắm mắt , hít sâu một : “Trẫm   đang  gì, ngươi   .”
“Tuân lệnh.” Thống lĩnh Cấm vệ quân ôm quyền lĩnh mệnh, thần sắc phức tạp  về hướng Tiêu phủ.
Cao Viễn Tỉnh  thì   đưa về quý phủ, ông chậm rãi mở mắt , đôi mắt vô cùng chua xót vì đột ngột tiếp xúc với ánh sáng, một khuôn mặt non nớt mơ hồ xông  tầm mắt của ông.
“Thúc công! Thúc công tỉnh ?” Kỳ Lân kích động .
Cao Viễn nâng cánh tay suy yếu lên, vuốt vuốt cái đầu đang choáng váng: “Chuyện  là thế nào?”
“Thúc công té xỉu trong đại lao, là Uông công công đưa thúc công về! Uông công công còn kêu thái y tới chẩn trị cho thúc công... Có  bệ hạ  hết sinh khí với thúc công  ?” Kỳ Lân  một .
Cao Viễn chóng mặt  dậy.
“  thúc công, Tiêu đại nguyên soái  rời kinh!” Kỳ Lân  thiếu niên  chung đều  một vị  hùng cho riêng , đồng thời cũng  trở thành  hùng, cũng sẽ đặt sự chú ý lên vị  hùng trong lòng, mà  thể nghi ngờ, Tiêu Chấn Đình chính là  hùng trong lòng , “Tiêu tướng quân mang binh ! Thúc công,   ngài     chiến trường?”
“Hắn  sớm giao binh quyền ,    thể  đánh...” Cao Viễn   một nửa liền nhớ đến lời    hết với hoàng thượng, hình như  vẫn    sống sót cuối cùng  là ai, Hoàng thượng  cho Tiêu Chấn Đinh xuất binh, chẳng lẽ cho rằng... cái  sống sót duy nhất  là Tiêu Diễn?
Tiêu gia chín đời đơn truyền, đến phụ  của Tiêu Chấn Đình mới chân chính khai chi tán diệp,  Tiêu Chấn Đình  một vị ca ca, Tiêu Diễn là đích tử duy nhất của ca ca , mà  gối Tiêu Chấn Đình    con, nếu Tiêu Diễn  còn, dòng chính giữ hương hỏa cho Tiêu gia cũng  còn.