Sau khi Ô Hằng Vương  giết, sĩ khí quân Hung Nô  giảm mạnh, Du Thiệu Thanh  dùng t.h.i t.h.ể của Ô Hằng Vương mà dụ quân Hung Nô lui  mấy trăm dặm.
 cũng  thể vì  mà phớt lờ, dù  quân Hung Nô trú trong doanh trướng Tây Bắc của bọn họ cũng hơn 10 vạn quân,  phản công  họ cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ô Hằng Vương chết, mặc dù bây giờ  thể giải quyết tình hình khẩn cấp nhưng cũng mang đến nguy cơ,  Hung Nô  thể  tiếc giá nào mà trả thù cho Ô Hằng Vương.
Lúc đó thì   cách nào địch  quân Hung Nô...
“Còn bao lâu nữa thì mới đào thông hẻm núi?” Du Thiệu Thanh sắc mặt nghiêm nghị hỏi.
“Nhanh thôi, Thiên phu trưởng!” Một binh sĩ tên Quế Nhi trả lời.
Sau khi Nhan Tùng Minh trở về,  chính là   chức quan cao nhất, nhưng chẳng  vì ,   vẫn tự giác  lệnh của Du Thiệu Thanh.
Nhan Tùng Minh bĩu môi,  đoạt  quyền chỉ huy, Du Thiệu Thanh  quăng qua một ánh mắt lạnh như băng: “Im miệng!”
Nhan Tùng Minh đành ủy khuất ngậm miệng.
Du Thiệu Thanh   thành di mệnh của Tiêu tướng quân,  thể  một chút sơ suất nào, mặc dù   ở đây   nội tình, nhưng tất cả đều một lòng theo sát ông.
Nhan Tùng Minh giống như một cá thể  cô lập, phàm nếu  còn   trong đội ngũ thì  ngoan ngoãn cụp đuôi.
Đại Ngưu  chết, c.h.ế.t cùng với  là hai tân binh nhập ngũ sớm hơn  hai ngày, tân binh  thiếu kinh nghiệm chiến trường, dễ dàng c.h.ế.t  đao của địch nhân.
“Đại Ngưu là vì cứu  nên mới chết...” Tiểu Ngư   thở nổi, “ là một tên phế nhân...  cứu   gì...”
Ngô Tam   chuyện, vỗ vai  một cái, cùng các   khác đem t.h.i t.h.ể của ba  Đại Ngưu chôn xuống đất.
Đại Ngưu là một tân binh phi thường ưu tú, thậm chí  còn vượt qua  mấy lão binh trinh sát, đúng    nên c.h.ế.t ở đây, nếu  còn sống và  bồi dưỡng, ngày  chắc chắn sẽ phát huy  triệt để năng lực của .
Ngô Tam ai thán, đem ba bảng tên giao cho Du Thiệu Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-180.html.]
Du Thiệu Thanh đem bảng tên bỏ  một cái hộp gỗ, bên trong đều là bảng tên của những binh sĩ tướng sĩ  chết,   cùng là của Tiêu tướng quân.
Có lẽ sẽ  một ngày, bảng tên của ông cũng sẽ  trong , nếu may mắn thì sẽ  binh sĩ sống sót mang về cho gia đình.
“Thiên phu trưởng,  thông!” Quế Nhi .
“Đi thôi.” Du Thiệu Thanh khép  hộp gỗ.
Đại Ngưu  chết, một lão binh  tổn thương do giá rét lúc  cũng  khỏe, nhận lấy trách nhiệm trinh sát, mở đường  về phía .
Mọi  dìu dắt  tiến lên.
Một  ảnh trẻ tuổi tráng kiện,   phía  đội ngũ  gần  xa,  là  duy nhất   hiệu lệnh của Du Thiệu Thanh, cũng là   thích tiếp xúc với  khác, trong n.g.ự.c  ôm một thanh kiếm, ánh mắt buồn bã cùng ngốc trệ, như một cô nhi  vứt bỏ.
“Lão Du ngươi xem.” Ngô Tam giật giật cánh tay Du Thiệu Thanh.
Du Thiệu Thanh  đầu  một cái, bất đắc dĩ : “Tiêu tướng quân c.h.ế.t là một đả kích  lớn với .”
“Nghe    Tiêu tướng quân mang về, thấy thanh kiếm  ? Là bội kiếm hộ  của Tiêu tướng quân tặng cho .” Ngô Tam nhỏ giọng , “Vừa nãy lúc  Hung Nô xông ,  g.i.ế.c  đỏ cả mắt, nhưng nhờ  cũng cứu  ít mạng của   .”
Nếu  nhờ , sợ rằng bọn họ  chờ nổi đến lúc lão Du  , tất cả đều mất mạng  đao quân Hung Nô.
“Hắn tên là gì?” Du Thiệu Thanh trong lúc nhất thời  nhớ nổi tên .
Ngô Tam : “Chu Hòe.”
...
Tin dữ của đại doanh Tây Bắc truyền đến Kinh Thành là chuyện của nửa tháng , tin khẩn cấp trăm dặm  trình lên Ngự thư phòng, Hoàng đế như  đánh một đòn cảnh cáo, cả  cứng .
Cả đám đại thần đưa mắt  , sắc mặt Hoàng đế  đúng lắm nha, việc lớn xảy  như ,   nên nổi trận lôi đình ? Làm   qua... giống như  kinh hãi đến ngốc?
Nói đến sự cố  , bọn họ cũng là oan uổng, biên quan truyền đến tin tức  mười vạn đại quân Hung Nô tiến thẳng đến thành U Châu, chuẩn  phát động tiến công  đêm trừ tịch, ai ngờ những tin tình báo đó   sai, quân Hung Nô   đổi tuyến đường đánh sang đại doanh Tây Bắc.