“Bao nhiêu đây đủ ?”
Một đồng nàng cũng  giữ .
Du Phong cùng Du Tùng đang  kế bên đồng loạt  sang  nàng.
Sắc mặt Du Phong đỏ lên.
Dược đồng đếm  tiền  bàn, chép miệng : “Tiền thuốc hôm nay đủ , nhưng nợ những  ...”
“Vậy  mắt lấy thuốc cho hôm nay, ba ngày   tới trả hết nợ cho ngươi.”
“Ai nha   a...”
“Cả gốc lẫn lãi.”
Dược đồng lúc  mới  thẳng Du Uyển.
Đánh giá Du Uyển từ  xuống , thấy nàng nửa điểm cũng  bối rối, thần sắc bình tĩnh : “Tiền vốn trả, tiền lãi cũng trả, nếu  ba ngày   tới trả, ngươi  thể  báo quan.”
“Ngươi  điên ?!” Du Phong một phát bắt  cánh tay của nàng, “Ngươi   là nợ bao nhiêu tiền ?”
Du Uyển  trả lời  mà nhàn nhạt , hỏi ngược : “Đại bá  thể dừng thuốc ?”
Ngón tay Du Phong siết chặt .
 Sự tình phía  Du Uyển  quan tâm, trả xong tiền thuốc nàng liền dắt Tiểu Thiết Đản   ngoài, nắm tay    đến ven đường, cầm cái hầu bao xẹp lép bỏ  trong lòng.
Vừa  nàng đem hầu bao lật , Tiểu Thiết Đản thấy  rõ ràng, một đồng tỷ  cũng  lưu .
Điều   nghĩa gì, Tiểu Thiết Đản  rõ.
Bất quá  cũng  tiền đó là để mua thuốc cho đại bá.
Mặc dù  thật sự   ăn bánh quế, nhưng  càng hy vọng đại bá  thể   bình thường.
“Thiết Đản...” Du Uyển cúi xuống gọi .
Tiểu Thiết Đản nhịn xuống khổ sở trong lòng, hiểu chuyện mà : “Đệ   a tỷ,  vốn  thích ăn bánh quế!”
“Thật ?” Du Uyển nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của , bàn tay như  như  bên tai  vuốt một cái, ngón trỏ cũng ngón giữa kẹp nhiều hơn một cái đồng tiền.
Nàng nhẹ nhàng  một tiếng.
Tiểu Thiết Đản con mắt trợn lên, vội vàng sờ lên lỗ tai của chính : “Đệ, , tai  mọc  tiền đồng?”
Du Uyển mỉm : “Có còn  bánh quế  ?”
“Muốn! Muốn! Muốn!” Tiểu Thiết Đản hưng phấn kêu to, khổ sở  quét sạch, mất mà    thật sự  vui sướng, so với  đầu tiên  sẽ  ăn bánh quế, cảm giác còn kinh hỉ hơn.
“Bánh quế bán như thế nào?” Du Uyển tới quán nhỏ hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-18.html.]
Người bán hàng rong : “Một cái một đồng.”
“Cho  một cái.” Du Uyển lấy tiền đồng đưa cho , “Có thể cắt  hai nửa giúp   ?”
Một cái bánh quế nhỏ, cắt  đôi sẽ càng nhỏ hơn.
Người bán hàng rong  hai tỷ  cổ quái, cuối cùng vẫn  đáp ứng: “Được.”
Hắn  chỉ cắt  hai mà còn cho thêm một tờ giấy bọc .
“Đa tạ.” Du Uyển  cám ơn, đem một nửa cái bánh quế cho Tiểu Thiết Đản, “Nửa cái  để cho tiểu  ,  ?”
“Ân.” Tiểu Thiết Đản vui vẻ gật đầu.
....
“Đại ca, rốt cuộc nàng   cái gì?”
“Ta   mà ?!”
“Lúc  chúng  đến mượn tiền, một đồng nàng đều  cho, bây giờ chân cha trị  hết, nàng  chạy tới  bộ  tịch.”
Du Phong nhíu mày: “Ai   chân cha trị  hết?”
Du Tùng há to miệng  ,   lúc đó đại phu  như  , lúc   cũng ở đó, cũng   ? Thời kì trị liệu  nhất  qua, bây giờ uống thuốc chỉ để cho   chuyển biến  thôi...
Những lời ,  thế nhưng  thể   miệng .
Bất quá đại ca  phủ nhận nàng   bộ  tịch   ?
Hắn !
Nàng quả thật  vẻ   !
Không  là nàng  mưu đồ gì?
Du Tùng một bên  Du Uyển bố thí  cho tức chết, một bên   thể  lấy dược mà dược đồng đưa tới.
Hắn nghĩ,  lẽ nàng   bọn họ tức chết!
...
Tiền xe nàng đem  mua bánh quế, Du Uyển thật sự  thể biến  đồng thứ hai, đành  cùng Tiểu Thiết Đản  bộ về nhà.
Tiểu Thiết Đản  mệt, liền liế.m cái bánh quế một cái.
Đi phía  hai  là hai  em Du gia, họ    mắt, tiến lên đem Thiết Đản bế lên, mỗi  ôm một chút,  phiên  ẵm Thiết Đản về thôn.
Tiểu Thiết Đản nửa đường  , hai   liền thừa thắng xông lên đem  đưa về tận nhà.
Chiếu cố Khương thị nửa ngày, đại bá mẫu trông thấy con trai cùng A Uyển xuất hiện  cửa chính, mi tâm liền nhảy một cái.
Sau đó bà thấy Du Phong đang ẵm Thiết Đản ngáy o o trong lòng, lúc  mới bình thường trở .