Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nương Tử Là Thần Y - Chương 179

Cập nhật lúc: 2025-04-23 17:31:20
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong Ma phí tán như thể thần lực, chả trách Tiêu tướng quân có thể nhặt về một mạng từ dưới đao Ô Hằng Vương.

Đương nhiên Du Thiệu Thanh cũng không có cách nào dùng hết toàn lực, vết thương của ông đã hoàn toàn nứt ra, m.á.u tươi thấm vào băng gạc và áo giáp, nhỏ lách tách lên người Ô Hằng Vương.

Ô Hằng Vương vừa thấy ông bị thương, sĩ khí tăng vọt ngay lập tức, cười lạnh đẩy tay của ông ra.

Nhưng vào lúc này, trong rừng cây có người chạy ra.

Rõ ràng là người đã biến mất bấy lâu nay Nhan Tùng Minh, vừa rồi hắn là người bị Ô Hằng Vương dọa đến mức náo lên động tĩnh.

Nhiều ngày không gặp, Nhan Tùng Minh gầy đi trông thấy, râu ria cũng mọc đầy trên mặt, đồ ăn trong tay hắn đã dùng hết sạch, thủ hạ cũng bị tên lạc b.ắ.n chết, bây giờ chỉ còn mình hắn, ba ngày nay hắn đã không có gì ăn!

Nhan Tùng Minh run lẩy bẩy nhìn Ô Hằng Vương và Du Thiệu Thanh.

Du Thiệu Thanh nhìn thoáng qua đao và kiếm rớt trên mặt đất, tức giận nói: “Thất thần làm gì? Còn không mau động thủ g.i.ế.c hắn!”

Đường đường là Ngũ phẩm Quy Đức Lang Tướng lại bị một Thiên phu trưởng quát, Nhan Tùng Minh sợ đến mức choáng váng, căn bản không cảm giác được có gì đó không đúng, chỉ há miệng run rẩy nhặt kiếm của Du Thiệu Thanh lên.

“Động thủ nhanh!” Du Thiệu Thanh quát chói tai, ông bị mất m.á.u quá nhiều, hiện cũng sắp không chịu nổi.

“Ta nhận ra ngươi!” Ô Hằng Vương mở miệng nói, “Đại Chu Hoàng đế khâm điểm Quy Đức Lang Tướng!”

“Ngươi...làm sao ngươi nhận ra ta?” Nhanh Tùng Minh kinh ngạc nói.

Ô Hằng Vương nói: “Ta có nghe qua sự tình, cũng đã thấy chân dung của ngươi, ngươi không g.i.ế.c được ta đâu, coi như ngươi có kiếm, ta cũng có biện pháp g.i.ế.c ngươi c.h.ế.t trước! Không tin thì ngươi có thể thử xem!”

Nhan Tùng Minh lập tức bị dọa.

Du Thiệu Thanh lạnh giọng nói: “Đừng nghe hắn nói bậy! Tay chân hắn đều bị ta giữ lại, làm sao mà tổn thương ngươi được.

“A a a ....” Nhan Tùng Minh bừng tỉnh gật đầu, lòng dũng cảm tăng lên liền tiến lên mấy bước.

Ô Hằng Vương một kế không xong, lại tăng thêm một kế: “Không bằng chúng ta làm giao dịch, ngươi g.i.ế.c nam nhân này ta liền để cho ngươi đi! Hoàng đế Đại Chu phong ngươi làm Quy Đức Lang Tướng, Vương chúng ta sẽ phong ngươi làm Đại tướng quân! Ta lấy danh nghĩa Hung Nô Vương mà phát thệ, tuyệt đối không lừa gạt ngươi.”

“Đại... đại tướng quân?” Nhan Tùng Minh nháy mắt mấy cái.

Ô Hằng Vương dẫn dắt từng bước: “Đúng, so với Tiêu Diễn còn cao hơn, ngươi có hứng thú không?”

“Ngươi kêu ta phản quốc?” Nhan Tùng Minh sững sờ.

Ô Hằng Vương lại nói: “Ta nhớ người Hán các ngươi có đôi lời, gọi là chim tốt chọn cây mà lấn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-179.html.]

“Là chim khôn biết chọn cây mà đậu.” Nhan Tùng Minh cải chính nói.

Ô Hằng Vương lập tức đáp: “Một câu ý nghĩa! Ngươi cũng thấy rồi đó, trận chiến này người Hung Nô chúng ta tất thắng, chỉ cần ngươi nguyện ý quy thuận, ta cam đoan ngươi sống đến kiếp sau cũng hưởng không hết vinh hoa phú quý!”

Nhan Tùng Minh nắm trường kiếm đi tới, khẽ cắn môi, một kiếm đ.â.m xuống dưới.

“Ngươi...” Ô Hằng Vương không thể tin mà mở to mắt.

Nhan Tùng Minh nhấn mạnh hai tay, đem kiếm đ.â.m sâu hơn: “Dụ hoặc bản tướng phản quốc! Ngươi đi c.h.ế.t đi!”

Ô Hằng Vương phun ra một ngụm m.á.u tươi, hai mắt trắng dã ngã xuống.

Du Thiệu Thanh thở phào một hơi.

Nhan Tùng Minh bình thường là tên khốn nạn, thời khắc mấu chốt lại có thể chống lại được dụ hoặc.

Nhan Tùng Minh đá đá t.h.i t.h.ể của Ô Hằng Vương: “Hừ! Chờ nữ nhi của ta làm Yến vương phi, ta chính là hoàng thân quốc thích, ai mẹ nó hiếm có cái chức đại tướng quân của ngươi!”

Du Thiệu Thanh: “...”

Nhưng vào lúc này, Ô Hằng Vương đột nhiên mở mắt ra “Chết đi.”, đoạt bảo kiếm trong tay Nhan Tùng Minh, hung hăng đ.â.m tới chỗ Du Thiệu Thanh.

Một màn này phát sinh quá nhanh, cho dù là ai cũng không phản ứng kịp, mũi kiếm xuyên qua khôi giáp, đ.â.m rách áo lụa, đ.â.m vào n.g.ự.c của Du Thiệu Thanh.

Khanh!

Đầu kiếm bị thứ gì đó chặn lại.

Ô Hằng Vương khẽ giật mình.

Du Thiệu Thanh một cước đạp bay Ô Hằng Vương, lấy chủy thủ trong tay ra, đóng cả người Ô Hằng Vương lên trên thân cây.

Ô Hằng Vương lúc này mới nghiêng đầu hoàn toàn tắt thở.

Nhan Tùng Minh bị dọa đến tè ra quần: “Xác c.h.ế.t vùng dậy a? Họ Du, ngươi ngươi ngươi... ngươi không sao chứ?”

Du Thiệu Thanh lau đi vết m.á.u trên khóe miệng, móc một túi màu đỏ hộ thân trong n.g.ự.c ra, bên trong là một miếng ngọc thạch.

Khối ngọc thạch này đã cứu hắn rất nhiều lần, cũng không biết làm từ gì mà đao thương bất nhập, so với sắt thép còn cứng rắn hơn.

“Cái gì vậy?” Nhan Tùng Minh đi tới muốn nhìn một chút, lại chỉ thấy một khối ngọc nhưng cũng không phải ngọc đá, trên khối ngọc đó khắc một ngọn lửa màu xanh, “Nhặt ở đâu vậy?”

Du Thiệu Thanh trân quý thả ngọc lại vào trong ngực: “Người khác đưa.”

Loading...