Chuyện Du Uyển và Du Phong ở Kinh Thành  khó điều tra, hai   rời thôn từ sáng sớm, đến chạng vạng tối mới hồi thôn,  lẽ là  đến địa phương  xa,    xe bò của Xuyên Tử, chính là nơi mà xe bò   , Ảnh Lục nghĩ đến chuyện Du Uyển  tìm sinh ý thì chỉ  thể  Kinh Thành.
Đi Kinh Thành thì  thuê xe ngựa, xa hành  đóng cửa từ hôm qua,  thì chỉ  dịch trạm mới cho thuê xe ngựa, Ảnh Lục đến dịch trạm  ngóng, liền  hai  đến Thiên Hương lâu.
“Thiếu chủ.” Không đến buổi trưa Ảnh Lục  hồi thôn, “Là  Thiên Hương lâu ! Là tiểu thiếu gia Hứa Thừa Hiên phái  tới diệt khẩu!”
“Sao Tất Nô vẫn   về? Đã một ngày một đêm .”
Ở Thiên Hương lâu, Hứa Thừa Hiên đang   cửa sổ, tâm phiền loạn   đang  như nước chảy  đường.
Hắn cực kỳ ít xuất hiện cảm xúc bất an như lúc , dù   tài ba  tay  đông đảo, nhưng  một ai  thể địch  Tất Nô, một khi Tất Nô xuất mã sẽ  bao giờ   thất vọng.
    hôm nay Tất Nô  chậm chạp   về, lòng  càng thêm thấp thỏm.
“Thiếu gia, đây   là  đầu Tất Nô chạy loạn.” Đứng phía   là một tên hộ vệ   hình vạm vỡ , cũng là thủ hạ của Hứa Thừa Hiên, thời gian họ  theo Hứa Thừa Hiên còn lâu hơn Tất Nô, nhưng chỉ  Tất Nô  coi trọng,   ghen ghét là giả, nhưng lời    cũng là thật.
Tất Nô thường xuyên biến mất, biến mất xong   hảo trở về, tiếp tục  việc cho Hứa Thừa Hiên.
Hứa Thừa Hiên    từng hiếu kỳ với chuyện Tất Nô , nhưng Tất Nô  ,  cũng   cách nào hạ thủ ,  luôn phá lệ tha thứ.
Chỉ là  ...
Không   ,  cảm thấy   Tất Nô   chạy  chơi, mà thật sự...
Ba chữ  xuất hiện trong đầu, Hứa Thừa Hiên liền lắc đầu.
Không, Tất Nô sẽ  khiến  thất vọng.
“Thiếu gia! Thiếu gia!”
Vương chưởng quỹ xách vạt áo, lảo đảo chạy lên lầu.
Hứa Thừa Hiên đang phiền lòng, thấy ông  gào lên như , nhất thời tức giận: “Chuyện gì?”
Vương chưởng quỹ cũng   thấy sắc mặt thiếu gia  bao nhiêu khó : “Thiếu gia, xảy  đại sự! Ngài nhanh xuống lầu  a!”
Hứa Thừa Hiên  kiên nhẫn : “Có chuyện gì các ngươi  tự giải quyết  ? Còn kêu    ?”
Vương chưởng quỹ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Thật, thật sự là chuyện lớn a...”
Ông  còn  dứt lời thì trong hành lang liền truyền đến mấy tiếng động thình thịch thật lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-175.html.]
Khuôn mặt nữ khí của Hứa Thừa Hiên lướt qua một tia tức giận, thần sắc băng lãnh bước xuống lầu.
Khách nhân đều   dọa chạy, mấy    kinh sợ cũng chạy, dù   thể tránh  rắc rối thì  ai ngại tránh.
Ảnh Lục, Ảnh Thập Tam đập phá loạn hết cả lên,  mấy tiểu nhị chạy lên ngăn cản cũng  đánh cho răng rơi đầy đất.
Hứa Thừa Hiên nắm chặt nắm đấm: “Ai? Dám gây chuyện ở Thiên Hương lâu?”
Bành!
Ảnh Thập Tam một cước đạp bay cái vò rượu, đúng lúc nện ngay cái xà nhà  đầu Hứa Thừa Hiên, ào ào tưới ướt một  Hứa Thừa Hiên.
Hai tên hộ vệ  lưng Hứa Thừa HIên hung thần ác sát vọt tới.
“Hai tên mao đầu tử, dám gây chuyện ở Thiên Hương lâu, để xem tiểu gia mà  đánh  ngươi....” Một tên hộ vệ lời   một nửa, liền  Ảnh Thập Tam một cước đạp bay.
Hắn   đá bay lên  tên hộ vệ còn , hai  đều  một cỗ lực đạo  cho bay lên,  nặng nề ngã xuống bậc thang, đến cả cầu thang cũng  gãy.
Hứa Thừa Hiên cảm thấy  , âm thầm siết chặt nắm đấm: “Người đến là ai? Xưng tên !”
“Ta  ngươi dám  ?” Yến Cửu Triêu chắp tay  lưng, sải bước  .
Hắn mặc một kiện áo choàng màu bạc, tóc đen như mực, da thịt như ngọc, giống như một ngôi  chiếu sáng tàn cuộc ở đây.
Ngũ quan của  còn tinh xảo hơn Hứa Thừa Hiên ba phần,    một tia nữ khí nào như Hứa Thừa Hiên, ngược   một cỗ khí khái hào hùng khiến   mê .
Hứa Thừa Hiên kinh ngạc: “Ngươi là?”
Yến Cửu Triêu kiêu căng : “Ngươi còn  xứng để  tên của bản thiếu chủ!”
“Thiếu chủ?” Hứa Thừa Hiên theo bản năng nghĩ tới vị ,   cho cả Kinh Thành đau đầu Yến thiếu chủ, nhưng nghĩ kĩ thì   khả năng,  với Yến thiếu chủ  cừu  oán,    tới đập tửu lâu của ?
Hứa Thừa Hiên lấy  bình tĩnh, thầm  lấy  phận của  bây giờ, trừ khi thật sự là vị Yến thiếu chủ , nếu   bộ Kinh Thành   một ai dám động lên đầu .
“Hừ!” Hứa Thừa Hiên nghĩ là   nắm chắc, eo lưng liền thẳng lên, “Ngươi   là ai ?”
“A.” Yến thiếu chủ mạn bất kinh tâm nhíu nhíu mày, biểu thị  đây  rõ,   còn tới đây  gì, “Ngươi tự hủy một tay, bản thiếu chủ sẽ tha cho ngươi một cái mạng chó.”
Chó... mạng chó?
Hứa Thừa Hiên tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Ở   cái lý lẽ đó? Cũng ,   ngại  cho ngươi , biểu ca  là đương kim Nhị hoàng tử, di mẫu  là Hứa phi nương nương đang chấp chưởng hậu cung! Thức thời thì lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái! Bản công tử cao hứng thì sẽ tha thứ cho ngươi... Aaaa...”