Trong gian phòng tỏa  một chút hương thơm của son phấn,  trang trí một cách độc đáo nhưng  mất phần trang nhã, một cái hồ sen  ánh trăng soi sáng  giữa phòng, bên trái là bàn  sách  một thiếu niên dung nhan vô cùng xinh  đang .
Thiếu niên   qua  mười sáu mười bảy tuổi, làn da vô cùng tinh tế, mắt phượng hẹp dài, môi  điểm mà đỏ,   bộ dáng phong lưu đa tình, chính là ông chủ   màn của Thiên Hương lâu – Hứa Thừa Hiên.
Đừng  vẻ ngoài của Hứa Thừa Hiên còn trẻ   khuôn mặt mang  hướng nữ tính,   việc vô cùng quả quyết, thủ đoạn cay độc,  ở Thiên Hương lâu đều vô cùng kiêng kị .
Đứng  Hứa Thừa Hiên là hai tên hộ vệ cao to, thần sắc lạnh lùng.
Mà   phía    đang cúi đầu, khom , hai bên thái dương toát mồ hôi lạnh.
“...Chuyện xảy  chính là như .” Dương đại trù thành thật khai báo,  đó lau mồ hôi lạnh  trán, cho dù ông  giấu giếm tất cả  , nhưng  mặt vị thiếu gia , nửa câu  dối ông cũng  dám.
“Phế vật!” Hứa Thừa Hiên đ.ấ.m lên bàn.
Dương đại trù cảm thấy  khí vô cùng đè nén, ngay cả hai tên hộ vệ   lưng Hứa Thừa Hiên cũng vô cùng đáng sợ.
Dương đại trù run lên một cái!
Một giây  liền  Hứa Thừa Hiên : “Có hai tên nhà quê mà cũng  đối phó ,  còn cần ngươi  gì?!”
Dương đại trù  xong liền sững sờ, thiếu gia   đang trách ông tội ăn cắp thực đơn của Du Khai Dương, mà đang trách ông xử lý  sạch sẽ...
Dương đại trù quá đỗi vui mừng, hận  thể quỳ lạy thiếu gia tại chỗ.
“Ông chủ! Hôm qua bọn họ đến ba , nhưng hôm  chỉ  hai!” Dương đại trù  thấy Thôi chưởng quỹ, cho rằng Thôi chưởng quỹ   giết, nhưng ông    rằng ba    khỏi Thiên Hương lâu liền tách  .
“Cái tên ngoại nhân đó  c.h.ế.t thì  ích gì?” Hứa Thừa Hiên  hề cảm thấy vui mừng.
Dương đại trù  cúi đầu xuống: “ cũng  ngờ hai đứa đó   chút  thủ,  thể đánh mấy    nha môn, nhưng thiếu gia yên tâm,    sạch sẽ, sẽ  thể tra  chúng .”
Hứa Thừa Hiên  ông  một cách nguy hiểm: “Ngươi cũng đáng chết, ngươi   nếu chuyện   truyền , liên lụy  chỉ  thanh danh của Thiên Hương lâu, mà còn liên lụy cả biểu ca và di mẫu ?”
Biểu ca và di mẫu trong miệng , chính là Nhị hoàng tử và Hứa phi nương nương.
Dương đại trù lập tức quỳ xuống đất.
Hứa Thừa Hiên nhẹ nhàng : “Nếu   nể tình di mẫu thích ăn mấy món điểm tâm của ngươi,   sớm xử trí ngươi !”
Dương đại trù  run lên, lúc nãy thật sự dọa c.h.ế.t ông , nếu thiếu gia  Hiền phi nương nương coi trọng tay nghề của ông,  thì cho dù  như thế nào thì ông đều sẽ  thiếu gia bảo vệ.
*Hiền phi cũng là Hứa phi nha  , Hiền phi là tước hiệu hoàng đế ban cho, còn Hứa phi là họ của Hiền phi.
Đương nhiên  lầm nên bù đắp thì vẫn  bù đắp.
“Thiếu gia, mong ngài cho  thêm cơ hội,    sẽ  thất thủ nữa.”
Hứa Thừa Hiên mặt lạnh : “Chỉ  chút bản lĩnh của ngươi  thể thành chuyện? Tất Nô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-172.html.]
Hắn   lệnh thì phía  tấm bình phong liền xuất hiện một nam nhân  hình gầy gò, cái áo choàng đen cơ hồ che phủ hết  .
...
Sau khi rời Kinh Thành, Du Uyển thấy   bán mứt quả, lập tức nhảy xuống xe ngựa để mua vài xâu.
Du Phong  hiểu lắc đầu: “Bây giờ là lúc nào mà  còn tâm tình mua mấy cái ?”
Du Uyển cong khóe môi: “Thời gian  cũng sẽ trôi qua thôi đại ca.”
Xe ngựa chạy tới dịch trạm,  đó hai   bộ về thôn.
Lộ trình  tính là gần nhưng đối với hai   họ cũng  tính là gì.
Gần sát giờ  thì hai    tới cửa thôn.
*Giờ :  ba giờ chiều.
Xa xa trong thấy một  cầm cây gậy, là một lão giả cầm một cái bát mẻ  lang thang.
Hôm nay công việc xong sớm,   trong thôn đều về nhà , phụ nhân thì  quanh giếng cổ rửa rau, giặt quần áo.
Lão giả lang thang tựa như  thể  chuyện, chỉ khom , đưa cái bát mẻ hướng về phía các nàng.
Bạch đại thẩm cau mày : “Nhà cũng  mất! Bản  chúng  còn đói bụng,  gì  cái gì cho ngươi. Ngươi  qua thôn Hạnh Hoa ! Thấy con đường  ? Hướng Đông,  thẳng là đến!”
Lảo giả lang thang tiếp tục cúi  xin.
Trương thẩm vỗ tay của Bạch đại thẩm: “Là  điếc.”
Bạch đại thẩm liếc mắt, dùng chày gỗ giặt quần áo: “  là    gạo  mà cho!”
Lão giả lang thang thấy Bạch đại thẩm  để ý đến ,  đầu  xin Trương thẩm.
Trương thẩm liền  lưng .
Hắn  hướng về phía Thúy Hoa.
 
Thúy Hoa bưng chậu giặt đồ lên, cũng   đầu  mà  thẳng về nhà.
Thực   là các nàng nhẫn tâm, mà thật sự chính nhà họ cũng   gạo mà ăn, tuy  tiền công nhưng vẫn  nhận ,  ăn còn   lấy tiền để mua ? Tiền cứu tế ? Bọn họ  cứu tế thì còn chấp nhận !
Lão giả lang thang  một vòng quanh giếng   kết quả, bắt đầu gõ cửa từng nhà.
Không một ai chú ý tới, lão giả   lưng , nhưng  khi   lưng thì đáy mắt  hiện lên một tia độc ác.