“Dương đại trù, báo quan ! Cái loại   khác gì lưu manh, khách khí  gì?”
“  a, là do ngài quá hiền lành, cái loại vong ân phụ nghĩa như  thì khách khí  gì?”
Bọn tiểu nhị nhao nhao chửi ầm lên, nếu  trứng thối cùng rau nát trong tay, bọn họ cũng  ngần ngại mà ném lên  hai   họ.
Du Phong tức  bể phổi: “Ta...  gặp ông chủ của các ngươi!”
“Ông chủ   ở đây.” Chưởng quỹ   quầy bình thản , ông   hề đặt hai   họ  trong mắt, chỉ cúi đầu đánh bàn tính trong tay, thật  ông  cũng   tính sổ sách, chẳng qua   phản ứng với hai   họ thôi.
Du Phong tức đến mức n.g.ự.c cũng phập phồng: “Thiên Hương lâu các ngươi  ăn như  ? Người  ăn cắp thực đơn của cha ...”
“Thực đơn của cha ngươi? Có chứng cứ ?”
Du Phong nghẹn .
“Cái loại  các ngươi  thấy  nhiều, trong một tháng  mười tám thì ba bốn  đến dội nước bẩn  Thiên Hương lâu, nếu chúng  đều nhận thì coi Thiên Hương lâu chúng  là cái gì?
“Ta   giội nước bẩn, điều   là sự thực! Kêu ông chủ các   đây!”
Du Phong  tranh chấp với chưởng quỹ, Du Uyển cảm nhận  hai đạo ánh mắt  thể bỏ qua, nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, dựa  trực giác  về phía lầu hai  một gian sương phòng  ngay góc.
Cửa sổ gian phòng đó  che phân nửa.
Du Uyển yên lặng  hai giây: “Đi thôi đại ca,  lẽ ông chủ   .”
“Cái gì?” Du Phong sững sờ.
“Thiên Hương lâu sẽ  lấy  công đạo cho đại bá, đại bá   còn là  của Thiên Hương lâu, nếu bọn họ thừa nhận họ Dương  ăn cắp, tổn thất sẽ  chỉ là một đầu bếp, mà còn là thanh danh nhiều năm nay Thiên Hương lâu gầy dựng. Bọn họ sẽ biến thành trò , cũng sẽ  gánh nhiều tổn thất to lớn, so sánh hai chuyện với , chỉ ủy khuất một đầu bếp  từng  cho họ thì  tính là cái gì?”
Du Uyển  thật sâu gian phòng , dường như  với chưởng quỹ, cũng giống như đang  với  khác: “Chỉ mong Thiên Hương lâu sẽ  hối hận với quyết định ngày hôm nay.”
“Cút.” Chưởng quỹ khinh thường xùy một tiếng.
Du Uyển bắt lấy tay Du Phong đang nổi giận, thần sắc lạnh nhạt   ngoài, lúc nhảy qua ngưỡng cửa, nàng bỗng nhiên dừng : “Một tháng.”
Chưởng quỹ khinh bỉ  về phía bóng lưng của nàng: “Làm ? Một tháng   còn  đến?”
Du Uyển xoay ,  về phía biển hiệu lóe kim quang  treo  đỉnh đầu , đưa tay chỉ: “Ta sẽ tháo nó xuống!”
...
Ra khỏi Thiên Hương lâu, Du Phong khó  thể tin mà  Du Uyển: “A Uyển, ... ... thật sự  biện pháp hủy Thiên Hương lâu?”
“Không .” Du Uyển thành thật .
Du Phong lập tức: “?!”
“Vậy     ?” Du Phong sắp điên .
Du Uyển vô tội : “Thua   thua trận.”
“...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-171.html.]
Du Phong mặt đầy hắc tuyến.
Hai   đến chỗ xe ngựa trong hẻm, bỗng nhiên  bóng  đuổi theo.
“Hai ... hai  chờ chút!”
Người  gọi.
Hai   về phía  gọi họ, đây là một tạp dịch ở Thiên Hương lâu, tóc cũng  lấm tấm bạc, nhưng  thể vẫn còn nhanh nhẹn.
“Lão bá,  đang gọi chúng  ?”
Lão bá  đến  mặt hai ,  chung quanh, nhỏ giọng : “Ta họ Hồ,  vẩy nước quét sân ở Thiên Hương lâu, năm đó Thiên Hương lâu  đuổi , vẫn là Du sư phụ   cầu tình,  mới  giữ .”
Nguyên lai vẫn còn  nhớ đại bá là  .
Du Uyển hỏi ông: “Lão bá tìm chúng   chuyện gì ?”
Lão bá  xung quanh  nữa, xác định     ngang qua mới cả gan : “Các   nên đối đầu với Thiên Hương lâu a,  nên... Các ngươi về  cũng đừng đến nữa, chuyện Du sư phụ cũng đừng nhắc ...”
Lời  là thật lòng lo lắng.
Sau khi  xong, giọng của Du Uyển cũng ôn hòa hơn mấy phần: “Công đạo , sớm muộn gì  cũng đòi .”
Lão bá cuống quít khoát tay: “Không đòi  ! Không đòi  ! Các ngươi  từng  qua ông chủ của Thiên Hương lâu ?”
Thôi chưởng quỹ  từng đề cập qua, cũng  là  đổi chủ mới, Thiên Hương mới phát triển mạnh mẽ như , ngắn ngủi mấy năm thời gian mà chi nhánh mọc lên như nấm, hiện tại   tới tám chi nhánh.
Nghe khẩu khí của lão bá, chẳng lẽ địa vị của ông chủ mới   nhỏ?
“Ông chủ của Thiên Hương lâu, là Hứa gia!” Lão bá bá kiêng kị .
“Hứa gia nào?” Du Phong hỏi.
Lão bá bá ai nha một tiếng: “Còn Hứa gia nào nữa? Hứa phi nương nương Hứa gia nha!”
...
Một cỗ xe ngựa xa hoa dừng  cửa   của Thiên Hương lâu.
Chưởng quỹ  thoáng qua, tự  vén rèm, cung kính nghênh đón đối phương.
Không bao lâu  liền  một thiếu niên tinh thần phấn chấn mặc cẩm phục màu xanh ngọc  tới: “Biểu ca! Sao   tới đây?”
Tiểu bàn cầu đang lim dim ngủ.
Vị nam tử  để nó   xe, một    Thiên Hương lâu.
Thiếu niên  kéo kéo cánh tay ,  ngừng líu lo: “Biểu ca  tới thì  cũng định xin  cung, dâng bánh Phượng Hoàng mới  lò cho nương nương, là tự tay Dương đại trù , nhất định nương nương sẽ  thích!”
Nam tử nhíu mày: “Vừa nãy  thấy ở đây  ồn ào,  xảy  chuyện gì?”
Thiếu niên  khoát tay: “Không  gì, chỉ là hai kẻ nghèo rách  xin cơm thôi!”