Nương Tử Là Thần Y - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:27:22
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đám khốn kiếp các ngươi!” Du Phong phẫn nộ, đang muốn nhặt cây liêm đao trên mặt đất thì bị một tên bịt mặt đạp một cước lên ngực, đau đến mức phun ra một ngụm máu.

Du Uyển lạnh lùng nhìn bọn chúng.

“Đại ca?” Tên có dáng vẻ hèn mọn ý cười hỏi.

Tên đầu lĩnh nhìn thật sâu Du Uyển, đưa tay điểm huyệt của nàng, sau đó thô lỗ đẩy về phía trước: “Thưởng cho tụi bay!”

“Haha! Đa tạ đại ca! Các huynh đệ, hôm nay chúng ta có thể khoái hoạt một phen rồi!” Gã bỉ ổi hưng phấn đến nước miếng cũng muốn chảy ra, cũng không quên duỗi tay ra sờ mó Du Uyển.

Nào biết ngay lúc hắn gần đụng tới người Du Uyển, một tàn ảnh nhanh như cắt bay tới!

Gã bỉ ổi đó căn bản không phản ứng kịp, hét thảm một tiếng liền ngã xuống!

“Tay ta! Tay ta! Tay ta...”

Chỉ thấy trên bàn tay kia, đã không còn đầu ngón tay...

Hình ảnh này tàn nhẫn đến mức đám người bịt mặt đứng xung quanh cũng lạnh run người.

“Ai làm? Ai?” người bịt mặt đứng cạnh gã bỉ ổi kia hỏi, vừa nãy người động tà niệm với Du Uyển có ba người, hắn cũng là một người trong đó.

Hắn vừa dứt lời thì tàn ảnh màu trắng kia lại bay tới chỗ của hắn.

Hắn vung đao c.h.é.m một cái!

Bành!

Hắn ngã xuống.

Hai tròng mắt cũng không còn.

Hai huynh đệ liên tiếp bị hại, thủ pháp đều tàn nhẫn như vậy... Nhưng đáng c.h.ế.t là, cái gì bọn họ cũng không thấy.

Đám người bịt mặt đều hoảng sợ mà đứng lên!

Nhưng cho dù có như thế nào thì tên thứ ba có chủ ý với Du Uyển cũng bất khả tư nghị mà ngã xuống.

Hắn ta thống khổ nằm rạp xuống đất, đám huynh đệ thậm chí còn không dám đi nhìn vết thương của hắn.

Vật kia thật là đáng sợ, bọn họ cũng không có thời gian đi quan tâm tới đồng bọn, chỉ muốn thoát khỏi đây.

“A...”

Tên đầu lĩnh ném cây đao trong tay đi, nhấc chân chạy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-166.html.]

Đáng tiếc, quá muộn.

Tàn ảnh kia bay qua, những người còn lại đều ngã trên mặt đất, sống không bằng chết.

Cho đến lúc này, cái tàn ảnh thần bí kia mới nhảy lên vai Du Uyển, đám người không bị ngất mới thấy rõ bộ dáng của nó.

Cái gì thế này?

Sao lại là một con mèo mập?

Còn là một con mèo bị mắc bệnh rụng lông...

Đám người bịt mặt sắc mặt hoàn toàn không tốt.

Du Uyển giật giật mí mắt.

Tiểu bàn cầu?

Tiểu bàn cầu dùng hai móng vuốt treo trên người Du Uyển, vùi đầu cọ xát trước n.g.ự.c Du Uyển.

Du Phong đau đớn che n.g.ự.c đứng lên, lau vết m.á.u dính ở khóe miệng đi về hướng Du Uyển, kinh ngạc nhìn con mèo béo này: “A Uyển, đây là...”

Tiểu bàn cầu nghiêng đầu qua nhìn, hung hăng nhe nhe răng!

Trên răng nó vẫn còn lưu lại vết máu, Du Phong mới nhớ tới hung thần ác sát ban nãy, bị dọa lui về sau mấy bước!

Tiểu bàn cầu hừ một tiếng, lại mềm nhũn nằm trong n.g.ự.c Du Uyển.

Rất nhanh sau đó có một chiếc xe ngựa chạy tới.

Sau đó có một vị nam tử đội mũ rộng vành đi xuống từ trên xe.

Dưới mũ có một tấm màng mỏng, che đi khuôn mặt của hắn, nhưng nhìn vào khí chất và thân hình này, Du Uyển vẫn có thể nhận ra được.

Hứa công tử.

Du Phong cũng nhận ra hắn là người cùng Lão Thôi đến thôn Liên Hoa tìm Du Uyển hỏi bệnh, lo lắng trong lòng liền tản đi.

Nam tử kia đi đến bên người Du Uyển, đưa ngón tay thon dài của mình ra, giải huyệt cho Du Uyển.

....

Tiểu bàn cầu: Người ta đang bị bệnh, nên sức chiến đấu mới yếu ớt vậy!

Đám người bịt mặt: “...”

Loading...