Nương Tử Là Thần Y - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-04-20 12:46:15
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Muốn ăn cái gì cứ gọi, bữa nay tôi làm chủ!” Thôi chưởng quỹ hào phóng nói.

Du Uyển vốn cho rằng theo tính tình của Du Phong, nhất định sẽ nói: “Sao có thể để Thôi chưởng quỹ tốn kém như vậy?”, nào ngờ nửa ngày cũng không thấy Du Phong phản ứng, quay đầu nhìn qua thì thấy hắn đang cầm tên vài món ăn mà ngẩn người: “Sao vậy đại ca?”

Du Phong không thể tin nói: “Mấy món ăn này...”

Lời còn chưa dứt thì ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.

Tiểu nhị quay đầu lại, vui mừng nói: “Đại trù của chúng tôi tới rồi!”

Ba người Du Uyển nghe tiếng nhìn qua, ngoại trừ mấy tiểu nhị vẫn còn giữ chức vụ của mình, thì hầu hết mọi người đều tụ tập ở cửa ra vào, một mực cung kính đón một người đàn ông trung niên đi vào.

Ông ta có dáng người mập mạp, nhưng khí chất lỗi lạc, khí sắc cũng vô cùng tốt.

Ở Thiên Hương lâu, có thể gánh được cái danh đại trù thì chính là người đứng đầu trong đám đầu bếp, cũng khó trách mấy tên tiểu nhị này sùng bái ông ta như vậy.

Ông ta cất bước vào phòng, được tiền hô hậu ủng đi đến phòng mình.

Du Phong kinh ngạc đứng lên: “...Dương bá bá?”

Du Uyển với Thôi chưởng quỹ sững sờ, tiểu nhị cũng sững sờ.

Tiểu tử này gọi ai đó?

Dương bá bá? Dương đại trù của bọn hắn sao?

Không thể nào a!

Người đàn ông trung niên kia nghe được tiếng gọi này, bước chân dừng lại, nhìn qua hướng Du Phong.

Du Phong nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nhưng lại có chút lạ lẫm kia: “Dương bá bá, thật là người...”

“Tiểu tử ngươi! Không cần nhận loạn thân thích a! Đây chính là Dương đại trù của Thiên Hương lâu chúng ta!” Một tiểu nhị đứng trong sảnh tức giận nói.

Dương đại trù yên lặng nhìn Du Phong một lúc lâu, lông mi run rẩy, sau đó sải bước đi đến, ngay lúc mọi người đang kinh ngạc thì ông ta kích động cầm tay Du Phong: “Là chất tử a? Mấy năm không gặp, bá bá không nhận ra con nổi nữa!”

Thôi chưởng quỹ mặt mộng bức, tình huống gì đây? Ăn một bữa cơm còn có thể lôi kéo thân thích?

Du Uyển nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Du Phong.

Du Phong vốn đang căng thẳng, sau khi cùng Dương đại trù nhận nhau mới buông lỏng, hắn giới thiệu một chút: “Dương bá bá, đây là muội muội A Uyển, đây là Thôi thúc.”

Một tiếng Thôi thúc khiến Thôi chưởng quỹ sững sờ.

Dương đại trù vẻ mặt ôn hòa nhẹ gật đầu, cũng không hỏi lai lịch của Thôi thúc, ánh mắt chỉ rơi lên Du Uyển: “Đây chính là trước kia...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-162.html.]

Du Phong hắng giọng một cái: “Đúng vậy, nàng là người lúc trước đến nhà chồng của biểu cô.”

“A.” Thần sắc Dương đại trù như giác ngộ ra chuyện gì đó.

Du UYển không cần đoán cũng biết, chính là chuyện mình mất tích lúc trước, có lẽ vị đầu bếp này cũng biết.

Du Phong nhìn về phía Du Uyển nói: “A Uyển, Dương bá bá là bằng hữu của phụ thân huynh, lúc trước phụ thân ngã bị thương ở chân, không có chỗ nào để chạy chữa, là Dương bá bá mời đại phu tới trị thương cho phụ thân, bằng không thì cái chân của phụ thân cũng không giữ được.”

Du Phong nói ra lời này, tuyệt đối không có ý trách cứ gì Du Uyển, chỉ đơn thuần là thuật lại, lúc nhà bọn họ cùng đường thì Dương đại trù là người giúp đỡ họ, nhưng bất quá lúc đó đã bỏ qua cơ hội chữa trị tốt nhất, nhưng nếu như lúc đó cứ kéo dài không chữa thì sẽ dẫn đến hoại tử, cuối cùng có thể phải cắt bỏ chân.

Chuyện này Du Uyển không có nghe Khương thị nói qua, có lẽ Khương thị cũng không biết rõ sự tình, hoặc có lẽ Khương thị cũng không hy vọng nàng tự trách bản thân.

Vừa nghĩ tới việc chân của đại bá suýt nữa thì bị cắt, sống lưng của Du Uyển liền lạnh.

May mắn là nàng đã đến đây, nàng nhất định sẽ chữa tốt cho đại bá!

Dương đại trù mang theo bọn họ đến căn phòng mà Thiên Hương lâu phân cho ông ta nghỉ ngơi, trong phòng trang trí thanh nhã, không giống phòng ngủ mà giống với thư phòng hơn.

Dương đại trù kêu tiểu nhị ngâm trà Long Tĩnh loại thượng đẳng.

“Chất tử, sao các con lại đến Thiên Hương lâu? Tìm ta sao? Phụ thân con thế nào rồi?”

Dương đại trù lo lắng mười phần.

Du Uyển đang lẩm bẩm trong lòng, mở miệng đóng miệng kêu chất tử, quan hệ sâu như vậy, sao không thấy ông ta không đến thăm bọn họ? Ngày bình thường thì cũng như thôi đi, ngay cả ngày tết cũng không thấy đâu.

“Ngày mai không phải là tết Nguyên Tiêu sao? Ta đang định tới nhà con đây.” Dương đại trù nói với Du Phong.

Du Uyển nhìn ông ta một cái.

Du Phong kính ý đáp: “Thân thể cha con rất tốt, làm phiền Dương bá bá nhớ tới, người bận rộn như vậy, cũng không cần tới đâu ạ!”

Du Uyển chưa bao giờ thấy Du Phong nói chuyện với ai cung kính như vậy, nhìn qua có thể thấy được hắn dùng chân tâm mà kính trọng cái người Dương bá bá này.

Dương đại trù chầm chậm nói: “Ai, năm trước có một đầu bếp bị thương ở tay, đến nay vẫn chưa thể làm lại, ta cũng không thể phân thân, bằng không thì cũng không đợi đến tết Nguyên Tiêu mới tới nhà con.”

“Không cần đâu, Dương bá bá! Đúng rồi, Dương bá bá!” Du Phong đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

“Thế nào?” Dương đại trù nghi ngờ nhìn hắn.

Du Phong khó hiểu hỏi: “Con vừa mới nhìn qua thực đơn của Thiên Hương lâu, phát hiện ra có mấy món rất giống với đồ ăn của cha con làm.”

Dương đại trù ngẩn người, cười haha một tiếng: “Đồ ăn căn bản không phải đều giống nhau sao? Thịt kho tàu của Thiên Hương lâu chúng ta, tửu lâu khác cũng sẽ làm a!”

Du Phong cau mày nói: “Dương bá bá người không hiểu rồi, mấy món kia không phải đồ ăn thường ngày, là món mà cha con tự sáng tạo ra, ở bên ngoài không có ai làm đâu!”

 

Loading...