Du Phong với Xuyên Tử  nhanh  trở , hai  họ mua  hai trăm cân đậu nành, vốn định mua nhiều hơn nhưng do bọn họ  trễ, nên chỉ còn đúng hai trăm cân.
Từ xưa  thứ đều nương theo tình hình  thiên tai mà  thứ đều  đổi, cho nên một là dẫn đến ôn dịch, hai là giá của hàng hóa cũng tăng lên.
Lần động đất  cũng   quá nhiều thương vong, nên cũng khó  thể xảy  ôn dịch, nhưng phòng ốc ruộng đất  tổn hại  nhiều, theo lý thuyết thì giá của lương thực sẽ  xu hướng tăng lên.
  ngờ  rằng, tăng thì  tăng, nhưng hiện tại dường như   khống chế.
“A? Sao   thể như ?” Du Uyển  hiểu hỏi, thuận tay giúp Xuyên Tử khiêng xuống một giỏ đậu nành, “Là triều đình mở kho cứu tế lương thực ?”
Du Phong chuyển một giỏ đậu nành lớn xuống, “Không   của triều đình, là  của Hứa phi nương nương, gia tộc của bà  là thương hội, họ chuyển vật tư từ các nơi khác đến đây ngay trong đêm, nên mới  thể  định giá cả.”
Hứa phi nương nương trong miệng Du Phong là hậu phi  hoàng thượng khá là coi trọng –  trong hàng tứ phi, danh tự là Hiền phi.
Bàn về ân sủng, Hứa Hiền phi   ân sủng bằng Uyển Chiêu Nghi, nhưng bà     mặt Hoàng hậu chấp chưởng phượng ấn, chân chân chính chính  chủ lục cung.
Dưới gối bà   một vị hoàng tử  trưởng thành cùng với một vị công chúa tuổi còn nhỏ.
Hoàng hậu  sinh  một đại hoàng tử bất học vô thuật,  tin đồn rằng, nhị hoàng tử của Hứa phi  khả năng sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế.
“Hứa công tử... Hứa phi.” Du Uyển như  điều suy nghĩ.
“Thế nào?” Du Phong  qua hỏi,  đợi Du Uyển trả lời,   mở miệng , “Quên hỏi , Lão Thôi đưa  tới xem bệnh như thế nào?”
“Đã xem xong .” Du Uyển  dừng một chút, còn , “Vị công tử  cũng họ Hứa,    cũng là  nhà họ Hứa ?”
“Có  nhiều  họ Hứa.” Du Phong , “Hứa gia ở Nam Thiên Thành, cách xa Kinh thành mấy trăm dặm,   Lão Thôi  thể quen  với  ở xa như ? Huống chi đó còn là Hứa gia, Lão Thôi trèo  nổi .”
Du Uyển gật gật đầu.
Có lẽ là thế gia vọng tộc,  họ Hứa  đời  nhiều  kể xiết, nhưng nàng cảm thấy vị công tử họ Hứa   khí độ quá bất phàm,  giống mấy vị công tử thế gia bình thường, nên nàng mới nhịn   mà hỏi câu .
 chuyện  nàng cũng  để trong lòng,  là nhi tử của Hiền phi thì ? Nàng  thể dính chút ánh sáng của   ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-156.html.]
Du Uyển cũng  cố chấp với  phận của đối phương nữa,   hậu viện lấy nước ngâm đậu nành.
...
Trời tối đen như mực, đưa tay  thấy  năm ngón tay.
Kèm theo đó là âm thanh xiềng xích vang lên, ngục  nặng nề lên tiếng: “Cao Viễn,   tới thăm ngươi!”
Cao Viễn đang dựa  tường nhắm mắt,  giọng của ngục  liền chậm rãi mở mắt .
Một chút ánh sáng của lửa chiếu qua, Cao Viễn  lâu  thấy ánh sáng nên khó thích ứng  với tia sáng mãnh liệt như thế, ông đưa tay  cản .
Cứ như ,   bước một bước dài qua.
“Thúc công!”
Là Kỳ Lân.
Cao Viễn buông cánh tay xuống, kinh ngạc  : “Sao con  ở đây?”
Cao Viễn  bệ hạ trực tiếp bắt giam  thiên lao ở Đại Lý Tự,   khẩu dụ của bệ hạ, Đại Lý Tự sẽ  dám cho bất cứ  nào  .
Mất mười mấy ngày, Kỳ Lân dùng   bao nhiêu là biện pháp,  thể  tìm quan hệ để giúp đỡ cũng  tìm , chỉ thiếu chút nữa là  phủ Thiếu Chủ chặn Yến Cửu Triêu  thôi, bản   cũng  ngờ rằng, đang  đường  chặn Yến Cửu Triêu thì đụng  cung nhân của Hứa Hiền phi.
Kỳ Lân quỳ một chân xuống, đem hộp cơm đặt xuống đất : “Là Hiền phi nương nương  con cầu tình, bà   xin khẩu dụ của hoàng thượng, ngày  con đều  thể tới thăm thúc công mỗi ngày.”
“Hiền phi nương nương a...” Cao Viễn hoảng hốt,  lâu  ông   tới cái tên , trong lúc nhất thời  nghĩ  đó là ai.
Kỳ Lân  nhà tù dơ dáy bẩn thỉu,   bộ dạng của thúc công chật vật,  đau lòng đến mắt cũng đỏ lên: “Thúc công, vì  bệ hạ  giam thúc công ? Thúc công phạm  gì?”
Cao Viễn vẫn  trả lời, chỉ bất đắc dĩ thở dài.
Kỳ Lân thấy thúc công   ,  cũng thức thời  truy hỏi nữa, đồng thời cũng nhanh nhẹn lấy thức ăn trong hộp cơm : “Con    , đồ ăn trong lao  thể ăn, con cho  trong phủ  mấy món  thích ăn, thúc công mau ăn trong lúc còn nóng a.”
Cao Viễn  bánh ngọt hạt dẻ với ba món mặn và một món canh,  cầm đũa lên, nghĩ tới cái gì liền hỏi Kỳ Lân: “Hiền phi... Họ Tăng Hiền phi  là họ Hứa Hiền phi?”