“Đại ca, chúng  lên trấn thôi.” Du Uyển mặt mày cong cong .
“Ân.” Du Phong gật đầu.
Hai    với đại bá, đại bá mẫu vài câu   thẳng  cửa thôn.
Lúc  ngang qua giếng cổ thì gặp Lý Chính  về từ huyện nha.
Chỉ mới một đêm mà Lý Chính như già  mười tuổi, cả  đều chật vật  tưởng tượng nổi.
Hai   tiến lên chào hỏi.
“Không  là ngài ở  huyện nha đợi một đêm đấy chứ, hiện tại mới trở về?” Du Phong thấy trong mắt ông  là tơ máu, liền hỏi thăm.
Lý Chính chán nản gật đầu.
“Thế nào? Sự tình trong thôn chúng ...   biện pháp ? Huyện nha cũng mặc kệ chúng ?” Du Phong hỏi.
Lý Chính lắc đầu: “Không  mặc kệ, mà là  quản .”
Lý Chính lúc đến huyện nha cũng mới , động đất   ảnh hưởng tới  nhiều thôn xóm, thôn Liên Hoa chỉ  ảnh hưởng nhỏ, còn các thôn khác, phòng ốc ruộng đất  hủy  , còn xuất hiện  ít thương vong.
Biên quan đánh thắng trận, quốc khố cũng cạn kiệt,  thể chỉ trong chốc lát là  thể phát ngân lượng  cứu trợ thiên tai.
Đây cũng là lý do ban đầu của Huyện thái gia, nhưng từ lúc   Yến thiếu chủ  ở thôn Liên Hoa, Huyện thái gia cũng  dám nửa phần bác bỏ trách nhiệm, thậm chí vì trấn an nạn dân mà  còn móc hết hầu bao của  , nhưng nạn dân chỉ  thể dùng con  hàng vạn mà tính, lấy món lợi nhỏ hằng ngày mà  ăn hối lộ, căn bản  thể lấp đầy.
“Triều đình bên  cũng mặc kệ?” Du Phong lòng đầy căm phẫn .
Lý Chính thở dài: “Huyện thái gia , triều đình sẽ quản, nhưng  quản  đến thôn chúng     là chuyện khác!”
Đây là lời  thật,   nhiều khu vực  ảnh hưởng nặng nề hơn cần  cứu gấp, thôn Liên Hoa sợ rằng   quan tâm tới.
“Vậy    bây giờ a?” Du Phong lo âu hỏi.
Du Uyển bỗng nhiên : “Đại ca, Lý Chính,   chủ ý .”
“Chủ ý gì?” Hai  đồng loạt lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-148.html.]
Du Uyển    : “Hiện tại đơn hàng trong tay chúng  quá nhiều,   nổi, chi bằng mời   trong thôn tới  giúp,  xong chúng  sẽ kết toán tiền công cho  .”
Lý Chính  xong liền thấy đây là ý kiến , hiện   trong thôn đang lo   thời gian sắp tới   để sống qua ngày, nếu như  việc    tiền công, thì  thể  hơn.
“A Uyển con chờ ,  qua  chuyện với   một chút!”
Ông  xong câu  liền  gọi    đây.
Do quá kích động nên ông cũng quên mất việc  thể kéo chuông thông báo ngay giếng cổ, Lý Chính  từng nhà gọi   .
Du Uyển thấy Du Phong nhăn mày, nhẹ giọng : “Đại ca đang nghĩ gì ?”
Du Phong cũng  ậm ờ mà  : “Huynh đang nghĩ,  động đất   việc  ăn của chúng    ảnh hưởng  ?”
Kiếm chút ít tiền thì   việc gì, nếu như hứa hẹn với   nhưng cuối cùng    nhiều việc để họ  thì...
Điểm  Du Uyển cũng  đoán  , nàng cong khóe môi : “Đại ca yên tâm , chúng   cho các phú hộ ở Kinh Thành, tình hình tai nạn  động đất cũng   ảnh hưởng tới họ.”
Lời     vẻ tàn nhẫn, nhưng từng chữ đều  thể phản bác.
 , từ  tới nay cho dù  xảy  thiên tai  nguy hiểm gì, thì  xúi quẩy cũng là dân chúng, nếu như   như  thì tam thúc cũng   chụp  xung quân.
Du Phong   nên bi thương cho tình cảnh chung của dân chúng  nên cảm thấy may mắn vì sự tàn nhẫn    thể bảo vệ sinh ý của bọn họ.
Động tác của Lý Chính  nhanh, chỉ trong chốc lát là  gọi   tới.
Người trong thôn   việc  thì chạy tới còn nhanh hơn so với động đất.
Bạch đại thẩm là  đầu tiên  tới, bà lớn giọng : “Tiểu Phong, A Uyển a! Có thật là nhà hai đứa  việc cho    ?”
“Có, Bạch thẩm.” Du Phong khách khí .
“Việc gì a?” Bạch đại thẩm  hỏi.
Mọi  nhao nhao  về phía hai   bọn họ, trong mắt đều là chờ mong cùng với thần sắc bất định, chờ mong là do thông báo của Lý Chính, còn thần sắc bất định là   công việc trong tay nhà Du gia bọn họ  thể  .
Tráng đinh trong thôn  bắt  xung quân  ít, bây giờ chỉ còn  già yếu hoặc tàn tật, nếu để bọn họ trồng trọt thì còn  , chứ nếu  công việc phức tạp gì thì coi như thúc thủ vô sách.