Triệu Hằng  dứt lời, một chậu nước lạnh tạt qua.
Rõ ràng Khương thị là   thể nào dậy sớm, nhưng chẳng  từ lúc nào bà  xách một thùng nước rửa chén  , tạ thẳng  mặt Triệu Hằng.
Cả  Triệu Hằng liền thối hoắc,  lạnh  bẩn,  buồn nôn mà bịt mũi , ánh mắt khó tin mà  về phía Khương thị ốm yếu.
Khương thị khẽ : “Nhìn cái gì? Không  A Uyển  ngươi lăn ? Còn là tú tài đó, tiếng  cũng   hiểu ?”
Lúc nãy  Du Uyển chế nhạo một phen, bây giờ   Khương thị châm chọc một cái, Triệu Hằng thật sự  chọc giận, nhưng  là tú tài,  lý    chịu hiểu thì  cũng  còn biện pháp nào khác.
Đành  mang một   nước rửa chén tức giận  về.
“Nương.” Du Uyển tiếp nhận thùng nước rửa chén nặng trịch trong tay Khương thị,  hiểu hỏi,”Không lẽ con thật sự từng   kỹ viện?”
Họ Triệu  ngậm m.á.u phun  một  coi như bỏ qua, hai , ba , bộ dáng giống như   hề  láo, khiến Du Uyển cũng cảm thấy hồ đồ.
Khương thị  chút nghĩ ngợi mà : “Đương nhiên  ! Làm  con  thể  đến địa phương ? Không  tên hỗn đản   tin đồn thất thiệt ở , con đừng để ý đến .”
“Có thật con  nam nhân khác  ...” Du Uyển nghĩ tới giấc mộng xuân chân thực đến độ khiến  khác giận sôi , lúng túng hắng giọng một cái, suy nghĩ  thì chỉ là một giấc mộng mà thôi,  mà  còn tưởng thật.
Du Uyển cong môi : “Không  gì, nương, con  nấu cơm, nương ngủ thêm một lát , cơm chín con sẽ gọi .”
Khương thị vặn eo bẻ cổ, đánh ngáp một cái, bệnh tật mà  về phòng, ôm Tiểu Thiết Đản với Trăn Trăn ấm áp tiếp tục ngủ nướng.
Triệu Hằng mang đến khúc dạo ngắn cũng  gây  quá nhiều sóng gió trong lòng Du Uyển, nàng mới  thèm để ý đến  , thì    để ý đến lời  ?
Du Uyển  xong điểm tâm thì trời cũng tảng sáng, nàng  đánh thức nương với  ,  khi bỏ màn thầu nóng hổi  trong nồi giữ ấm, liền  qua lão trạch tìm đại bá với Du Phong.
Tết Nguyên Tiêu là  giao đơn hàng đầu tiên, hôm nay bọn họ  lên trấn mua đậu hũ, kỳ thật tào phớ bọn họ cũng  thể , nhưng  đủ nhân lực, vì tiết kiệm thời gian với chi phí nhân lực, nên đành  lên trấn mua đồ.
Du Uyển   viện tử thì  thấy một trận quỷ  sói gào đinh tai nhức óc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-147.html.]
“Ta     ! Ta  bây giờ  bây giờ!”
Là Quách Tiện Xảo đang gào .
Du Uyển che  lỗ tai, trùng hợp lúc  Du Phong cũng   hít thở  khí,   đầu thì thấy Du Uyển, bước lên phía  : “Đêm qua bận đến tối muộn như ,    ngủ thêm một lát?”
Du Uyển  định  cho   rằng   mơ thấy mộng xuân,  rớt từ  giường xuống đất mới tỉnh, đành  nghiêm trang : “Không  hôm nay lên trấn mua đậu hũ ? Muội   sớm một chút.”
Du Phong há hốc: “Muội   thì  cũng quên mất!”
Một là động đất, hai là hầu hạ cái nhà khó ưa , Du Phong  xoay như con , ngay cả đến mùa vụ cũng  bận tay bận chân như .
Du Uyển   : “Không  việc gì,  nhớ là  !” Dừng một chút, dùng ánh mắt hỏi Du Phong chuyện gì xảy  trong nhà chính, “Xảy  chuyện gì? Làm gì mà Xảo nhi  dữ ?”
“Ai.” Du Phong bất đắc dĩ thở dài,  hết tiền căn hậu quả.
Nguyên lai là đại bá mẫu đau lòng Du Tùng  thương, sáng sớm chưng một bát bánh ngọt cho ,  đúng lúc gặp ngay Quách Tiện Xảo  nhà xí trông thấy, Quách Tiện Xảo lúc   cao hứng,  đại bá mẫu giấu bánh ngọt, chỉ cho Du Tùng ăn,  cho nàng  ăn.
Vốn là  thiện lương, đại bá mẫu  bao giờ keo kiệt một bát bánh ngọt, bất quá thấy nàng   tỉnh, tính toán đợi nàng  tỉnh ngủ mới  cho nàng , dù  bánh ngọt cũng nên ăn lúc nóng mới .
“Tốt  , Xảo nhi đừng , bánh ngọt đến !”
Là âm thanh ôn hòa của đại bá.
Du Phong  thở dài: “Cha   là  hiền lành.”
Du Uyển tán thành: “Nếu đại bá    hiền lành, thì lúc  cũng sẽ  tha thứ cho .”
Du Phong     gì.
Du Uyển thích một đại bá như ,  đời ác nhân nhiều,  lẽ nàng cũng là một  trong  đó, nhưng nàng nguyện ý thủ hộ cho đại bá   tấm lòng lương thiện, về phần  điều ác, thì để nàng  là  .