Du Phong lên tiếng: “Cha lo lắng cho cả nhà ,  chạy về  xem , nương cũng đang  đường trở về.”
Du Uyển trong lòng cảm động  thôi: “Nhà    việc gì, bên nhà ,  cũng  xem qua,   tuy  sửa  nóc nhà nhưng bây giờ  hỏng, hơn nữa xà nhà trong phòng đại ca  gãy .”
Cũng may đêm qua     ở đây, nếu   xà nhà nện trúng, Du Phong coi như dữ nhiều lành ít.
Hai cha con bất đắc dĩ thở dài, gãy thì gãy , chỉ cần    việc gì thì ,  trải qua sẽ  ,  thiên tai, con  chỉ nhỏ bé như .
“ , A Uyển, đại bá  chuyện  thương lượng với con.” Đại bá bỗng nhiên mở miệng.
Du Uyển  ông: “Đại bá cứ .”
Đại bá : “Chính là bên nhà ngoại của đại bá mẫu, là Quách gia, động đất  sập hết nhà của họ, bọn họ  tới nhà chúng  ở mấy ngày.”
Đại bá  ‘nhà chúng ’ nhưng thật  là bên lão trạch, tuy Du Uyển  phân nhà, nhưng trong lòng đại bá, lão trạch thủy chung vẫn là nhà của nàng.
Du Uyển  , “Tốt, lúc nào cũng hoan nghênh.”
Vào buổi tối, đại bá mẫu ôm Trăn Trăn, cùng Du Tùng và Quách Đại Hữu cùng  về thôn Liên Hoa.
Nhắc tới Quách gia cùng Du gia, quan hệ của hai bên cũng  tính là  mật, thôn Diêu Thủy mặc dù  giàu  như thôn Hạnh Hoa, nhưng trong trấn Liên Hoa  cũng là thôn  một  hai, mà Quách lão gia tử khi còn sống cũng  chức vụ trưởng thôn,  Quách gia tự giác coi  tài trí hơn , một mực   trúng Du gia dạng  sa cơ thất thế, nên   cũng  coi trọng đại bá mẫu.
Đại bá mẫu về nhà ngoại, Quách gia  bao giờ cho sắc mặt , chứ  chi chiêu đãi bà ăn ngon uống sướng.
So sánh với , thứ nữ Quách gia  gả  phú hộ  đối xử  hơn  nhiều, mỗi  họ về thăm nhà, Quách Đại Hữu đều g.i.ế.c gà vịt, sợ  chậm trễ   với  phu.
Lần động đất , tòa nhà của Quách gia  sập, nguyên bản  đến nhà  phu  quấy rầy mấy ngày, nào   phu  truyền tin tới  nhà  cũng  tổn hại, chính họ cũng đang sửa chữa, chờ đến lúc sửa xong sẽ cho  tới tiếp nhà Quách Đại Hữu.
Rơi  đường cùng, Quách Đại Hữu đành tính đường khác, đặt chân tới nhà tỷ phu.
Vừa  thôn, Quách Đại Hữu liền lộ  vẻ mặt ghét bỏ: “Đã nhiều năm như , thôn các ngươi vẫn   chút  đổi nào, vẫn rách nát như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-140.html.]
Du Tùng xụ mặt xuống.
Tiểu khuê nữ vô cùng ngạc nhiên mà  cữu cữu của .
Quách Đại Hữu là  mười năm  tới thôn Liên Hoa lúc Du lão gia tử qua đời,  Du lão phu nhân qua đời thì trùng hợp nhà chồng của nhị  cũng  chuyện, nên Quách Đại Hữu quyết đoán mang cả nhà lớn nhỏ   thành.
Thôn Liên Hoa bây giờ với mười năm  biến hóa  nhỏ, nhưng trong mắt Quách Đại Hữu vẫn giống như .
Đại bá mẫu ôm khuê nữ  đáp.
Xe bò dừng  nhà lão trạch.
Vợ con Quách Đại Hữu cũng đang  đường , bất quá ba  con họ    xe bò,  kêu  lên trấn thuê xe ngựa, xem   nửa canh giờ nữa mới đến.
Du Tùng  mảnh ngói rơi xuống đập trúng ót, chỉ  thương ngoài da, xương đầu   việc gì, nhưng vẫn đau đớn mười phần.
Du Tùng xuống xe ngựa, ôm   từ tay đại bá mẫu.
Tiểu Trăn Trăn thấy Tiểu Thiết Đản đang  ở cửa  quanh, hất tay nhị ca của  , cộc cộc cộc chạy  tìm Tiểu Thiết Đản.
“Đi gọi đại ca của con.” Đại bá mẫu .
Bà  dứt lời thì Quách Đại Hữu  ồn ào: “Tiểu Tùng, mau lấy bọc quần áo để  xe xuống đây! Hòm xiểng của cữu mẫu với biểu  ngươi cũng đừng quên cầm xuống.”
Đại bá mẫu nhắm mắt .
Du Tùng  nương của  một chút,   chuyện, nhịn xuống vết thương đang kịch liệt đau nhức, cất bước  qua chỗ xe bò.
Ngay lúc  đang định di chuyển đồ  xe xuống thì một bàn tay đưa qua: “Để .”
Du Tùng dừng .
Du Uyển đẩy  qua một bên, mang mấy cái hòm xiểng lớn  xe bò xuống.