Ba     cần  chữ nữa,  chỉ  trút  gánh nặng, ngược  còn  chút khẩn trương cùng với thần sắc bất định.
Du Uyển thoạt đầu  chút  hiểu biểu lộ của mấy đứa nhỏ là gì, nhưng ở chung càng lâu, tựa hồ cũng ăn ý hơn, ba cái miệng nhỏ xệ xuống, nàng liền  bọn nhỏ lo lắng chuyện gì.
Nàng nhẹ nhàng giải thích rõ: “Không  do các con   , cũng   do các con  ngoan.”
Du Uyển     như  thì mấy tiểu bánh bao   hiểu  .
Ba  trợn to mắt, một mặt vô tội mà  nàng.
Du Uyển thầm than một tiếng,  lẽ bọn nhỏ  hiểu  a, thôi, chuyện   vội vàng , cũng giống như bọn nhỏ  chịu mở miệng  chuyện, cái gì cũng cần thời gian, cần một thời cơ thích hợp.
Du Uyển nhận ba chữ của ba đứa, nàng  dám biểu lộ  rằng  quá thích, nàng sợ nàng chỉ cần  biểu lộ thì sẽ càng cổ vũ mấy đứa nhỏ  luyện chữ.
Ba tiểu bánh bao  Du Uyển, thấy Du Uyển tiện tay đặt chữ lên bàn,  gương mặt lộ  chút trầm tư.
...
Lúc mặt trời lên cao, Xuyên Tử cũng  mời  đại phu  trấn tới, y quán  trấn vẫn  mở cửa, là Xuyên Tử  ngóng  chỗ ở của đại phu, tự  tới cửa lôi túm   tới đây.
Đại phu còn tưởng là mấy  nhà quê  xem bệnh, một mặt  tình nguyện, nhưng khi  thấy Yến Cửu Triêu một  quý khí, lúc  mới giật     lời.
Cái vùng hoang vu hẻo lánh như vầy,    nhân vật giống thần tiên thế ?
“Thất thần cái gì?” Vạn thúc thúc đại phu một cái.
Đại phu lúng túng lấy  tinh thần, lập tức xem bệnh cho Yến Cửu Triêu.
Lúc Xuyên Tử  tìm     bệnh  trật khớp, mà  khi  cửa, Lý Chính   chân của   thương   chỉnh .
Hắn tới kiểm tra cẩn thận .
 là   chỉnh  vị trí cũ, nhưng cái dấu tay  đùi    sâu như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-138.html.]
Lý Chính: “...”
Thú lang trung của thôn Liên Hoa, tìm hiểu một chút sẽ .
Đại phu lấy  một hủ cao dùng để lưu thông máu, xức lên vết thương,  đó  một đơn thuốc giao cho Vạn thúc,  rời .
Yến thiếu chủ bắt đầu con đường dưỡng thương dài dằng dặc.
Các thôn dân  lượt về nhà, kiểm tra  các tổn thất do động đât gây , ban đêm nên  thấy rõ, cho rằng chỉ cần tu bổ  nóc nhà, sửa  vách tường, nào  tới ban ngày, phát hiện trong nhà xuất hiện  ít vết nứt!
Khó khăn hơn là ruộng  trong thôn hơn phân nửa   sụp xuống, hoa màu của bọn họ cũng biến mất trong vòng một đêm, năm nay khổ !
“Ô hô...” Trương thẩm  ở ngoài ruộng  lên, “Đất  còn... Phải sống  đây?”
Bây giờ trong đất chỉ còn dưa cải trồng trong mùa đông,  bán  bao nhiêu tiền, thôn bọn họ nghèo, đồ ăn mỗi ngày chính là chút dưa cải ,  bộ hy vọng đều đặt  chút hoa màu đang trồng , bây giờ động đất xảy , cái gì cũng mất.
“Mới   cần mở đường sông, vẫn còn đang cao hứng... bây giờ đất cũng  còn! Còn  bằng mở đường sông a! Tối thiểu cũng lưu   một phần ba mảnh đất!” Xuyên Tử  chồm hổm  mặt đất, len lén chùi hốc mắt.
Cái  rõ ràng là giận chó đánh mèo, chuyện mở đường sông với động đất căn bản là hai chuyện khác , chuyện nên phát sinh, sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh.
Mọi  chỉ là  ngờ tới, bọn họ tránh  nhân họa,   tránh khỏi thiên tai, năm nay  là một năm nạn đói.
 so với những năm hạn hán thì   đất mới là đáng sợ nhất, thôn bọn họ,   sẽ  bao nhiêu  c.h.ế.t vì đói nữa đây.
Không ít thôn dân  cạnh bờ ruộng  lên.
Lý Chính tâm loạn như ma : “Ta  một chút lên huyện nha,  tình huống trong thôn, xem xem quan phủ  biện pháp gì ?”
Lý Chính  xong lập tức chạy .
Đất  thấy, đại khái chỉ  Triệu gia là nhà duy nhất   ảnh hưởng lớn, Triệu gia  cần  gì mà cũng  ăn, là do A Uyển một mực giúp đỡ,   Du Uyển  còn giúp Triệu gia trồng trọt,  con Triệu thị hết ăn  , mảnh ruộng cũng  sớm  bỏ hoang.
“Đại ca,  xem  xem! Bọn họ mất ruộng !” Triệu Bảo Muội  qua cửa sổ thấy   trong thôn đang  thành một đoàn, hai đầu lông mày khó nén  đắc ý, “Không còn mới ! Ai kêu bọn họ với đám  nhà họ Du giống ,  đuổi chúng  khỏi thôn,   thì  , gặp báo ứng a! Đáng đời!”
Triệu Hằng nhướng mày: “Muội  mấy cái lời hỗn trướng gì đó! Muội cũng là  của thôn Liên Hoa,  trong thôn xảy  chuyện,  còn ở đó hả hê đắc ý!”