Ba tiểu bánh bao ngủ cũng  an , bình thường bọn nhỏ    chuyện, trong giấc mơ sẽ phát  âm thanh  nhỏ như ân ân hừ hừ,  khi  giật , giống như  cái gì đó dọa sợ.
“Thấy ác mộng ?” Du Uyển sờ lên trán ba tiểu bánh bao, là do    diễn quá mức nên hù tới tụi nhỏ ? Hay là do lúc   cái gì  cho kinh hãi?
Du Uyển cũng  xác định lắm, đành   bồi bọn nhỏ một lát, thẳng đến lúc Vạn thúc lo liệu xong chuyện của bản  là chui  chăn nhổ nước bọt,  đó mới   phòng bảo vệ cho tiểu công tử, Du Uyển lúc  mới lưu luyến  rời mà rời .
Vạn thúc cực kỳ kinh ngạc, mấy tiểu hỗn đản   ban ngày mới  ngủ, Du cô nương  mà  thể dỗ bọn họ ngủ  ban đêm, thật sự là quá tuyệt vời.
Có lẽ do   Du Uyển  rời , nên cửa    chốt cửa, Du Uyển thấy cửa  còn mở, bước chân xoay một cái, liền vòng qua cửa .
Mới  khỏi nhà chính thì gặp Yến Cửu Triêu xuất quỷ nhập thần xuất hiện.
Yến thiếu chủ mặc một  áo choàng bạc, trong tay cầm một cái lò sưởi chạy bằng cơm – Tiểu Tuyết Hồ, trong đêm tối  tỏa sáng như một ánh trăng.
Du Uyển  ấn tượng đối với  vô cùng phức tạp,   cứu, cũng   giày vò,   cảm kích là giả, nhưng   tức giận thì   là Du Uyển, nể tình  là cha ruột của ba tiểu bánh bao, cũng nể tình  cứu thôn Liên Hoa, nàng sẽ cố hết sức để  một hàng xóm .
“Yến thiếu chủ.” Du Uyển thần sắc như thường chào hỏi.
Tiểu Tuyết Hồ giương chân  nhào về phía Du Uyển,   Yến Cửu Triêu tàn nhẫn bấm .
Yến Cửu Triêu nhàn nhạt liếc nàng một cái, “Hơn nửa đêm, ngươi  ở nhà mà chạy đến nhà bản thiếu chủ  gì?”
Lại  suy nghĩ  với bản thiếu chủ?
Du Uyển bỗng nhiên cảm thấy ngữ khí của   chút thiếu đòn, nhưng ai bảo nàng là hàng xóm   chi.
Du Uyển hít sâu một , chậm rãi  : “Lời  là  nên hỏi Yến thiếu chủ mới đúng, Yến thiếu chủ  ở trong Kinh Thành mà chạy loạn tới nơi hoang vu hẻo lánh   gì?”
Yến Cửu Triêu nhíu mày: “Bản thiếu chủ thích.”
Du Uyển: “...”
Ngươi  tiền, ngươi tùy hứng.
Du Uyển  tâm bình khí hòa : “Tạ lễ  để  bàn,   việc gì thì   .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-133.html.]
“Chờ chút, cứ  như thế?” Yến thiếu chủ nhàn nhạt gọi nàng : “Tối thiểu cũng  đem mấy cái đó hâm nóng , mấy  bọn họ đều  ngủ, ngươi  bản thiếu chủ  tự   bếp đốt lò, bắc nồi ?”
Cho nên ngươi   qua tạ lễ của ,  rõ  tới để  gì, hơn nữa   mà còn cố hỏi?!
Yến Cửu Triêu hất cằm lên, dùng ánh mắt chỉ phương hướng nhà bếp cho nàng: “Đó.”
Không tức giận,  tức giận, nàng là một hàng xóm ...
Du Uyển cầm lấy thịt khô  bàn, cùng với bát thịt kho  lạnh, cất bước qua hướng nhà bếp.
Nào  ngay lúc nàng  vượt qua ngưỡng cửa, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, tựa như ngọn núi d.a.o động, trời long đất lở, lòng bàn chân nàng chao đảo một cái, cả  liền ngã xuống.
Phía   một tảng đá xanh lớn, mắt thấy  sắp đập đầu  đó, bỗng nhiên,  một cánh tay hữu lực kịp thời duỗi tới ôm lấy vòng eo của nàng, kéo một cái liền ôm nàng  trong ngực,  kịp đẩy nàng , đành  ôm nàng xoay một cái, lấy   đệm cho nàng, nặng nề ngã lên tảng đá góc cạnh .
Du Uyển  tình huống bất thình lình xảy    cho ngơ ngẩn một lúc, thẳng đến khi Yến Cửu Triêu kêu đau, Du Uyển mới lấy  ý thức,  thấy  ngã   Yến Cửu Triêu, mà Yến Cửu Triêu   ngay vị trí mà đúng  là   .
Khuôn mặt Yến Cửu Triêu lập tức trắng bệch, hai bên thái dương chảy mồ hôi lạnh.
 như  cũng  kết thúc, mặt đất  rung chuyển thêm một  nữa,  bộ hậu viện đều   cuồng.
Chỉ  thấy tiếng ầm vang lên, hai  đều  chôn trong đống phế tích.
Du Uyển ghé lên   Yến Cửu Triêu, phần nóc nhà  sập xuống, theo lý thuyết thì nàng là  đầu tiên  đập trúng, nhưng đau đớn trong tưởng tượng   thấy xuất hiện.
Du Uyển lấy  bình tĩnh,  nửa ngày mới phát hiện Yến Cửu Triêu dùng tay chắn cho nàng.
Không  do  lưng truyền tới đau đớn,  là do phần phế tích  đè lên gây áp lực, Du Uyển cảm giác  cái tay còn  đang ôm nàng ngày càng siết chặt.
Du Uyển  ôm đến mức phát đau.
 nàng cũng   gì.
Du Uyển dán mặt lên n.g.ự.c Yến Cửu Triêu,  thể cảm nhận  hô hấp của  ngày càng dồn dập, cùng với nhịp tim đập vô cùng hữu lực.
Khí tức của  vô cùng mạnh mẽ, bên trong mùi thơm nhàn nhạt  một chút mùi thuốc như  như ,  chút  cho   mê .