Du Uyển đem cái gùi cất  nhà bếp,   nhà chính gặp Du Phong.
Đó là nam tử   hình cao lớn, tuổi  hai mươi, hàng năm do phơi nắng nên làn da  màu lúa mạch, ngũ quan cương nghị, chính trực,  qua cũng  vài phần tuấn lãng.
“Đại ca.” Du Uyển cùng  chào hỏi.
Du Phong giật , cho rằng   nhầm.
Tiểu Thiết Đản chạy tới, nắm lấy hai cái túi  bàn, đối với Du Uyển : “A tỷ! Đây là gạo kê, còn đây là bột ngô mà đại ca đem tới cho chúng .”
Du Uyển tiếp hai cái túi trong tay.
Du Phong còn tưởng nàng  cự tuyệt,  đột nhiên  nàng ôn thanh : “Sao  cho nhiều như ? Đại ca còn giữ  cho nhà  chứ?”
Không  ghét bỏ đưa ít, mà là lo lắng cho nhà bọn họ   đủ ăn?
Từ lúc nào mà nàng  quan tâm sống c.h.ế.t của họ ?!
Nếu   do chính tai   thấy, Du Phong còn tưởng là đang  mơ.
Du Uyển  vị đại ca còn đang sững sờ, cong cong khóe môi: “Đa tạ đại ca.”
Thiếu nữ nở nụ , thanh lệ mà linh động,  tỏ vẻ khinh bỉ, càng  tỏ vẻ qua loa, nàng là thật tâm thật ý mà biểu đạt lời cảm ơn.
Du Phong lấy  bình tĩnh, nghiêm mặt : “Không  đồ đáng tiền, là cha nương kêu  đem qua, ... cám ơn ngươi vì đồ ăn hôm qua!”
“Ăn ngon ?” Du Uyển hỏi.
Du Phong sững sờ, hàm hồ ừ một tiếng,  : “Trong nhà còn  việc,   .”
“Khoan, ca chờ chút.” Du Uyển gọi  , bước nhanh  nhà bếp, lát  thấy nàng bê cái rổ , bên trong là một con cá trích to cùng với măng mùa đông còn tươi, đưa cho Du Phong : “Cá là   bắt, măng cũng mới  đào, đều còn  tươi.”
Du Phong há to miệng, đang  cự tuyệt thì Du Uyển   lời nào lấy cái rổ treo lên tay .
Hắn   là  láo, bột ngô cùng gạo kê mà cha nương kêu  đem qua là  sai, nhưng   là cám ơn đồ ăn hôm qua... Mà kỳ thật bọn họ  hỏi, nàng rốt cuộc là  cái gì?
“Nàng   thế nào?”
Sau khi về nhà, Du Phong   một nhà vây quanh, tra hỏi  là   Du Tùng.
Không đợi đại ca trả lời, Du Tùng  tiếp: “Có  nàng   vay tiền của chúng   ?”
“Nhà chúng  khi nào thì  tiền?” Đại bá mẫu trừng nhị nhi tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-13.html.]
“Muội    cái gì cả, cái gì cũng  .” Du Phong còn đem cái rổ đặt lên bàn, “Không những  còn cho chúng  cái .”
Còn gọi  là đại ca.
Mọi    trong rổ thì thấy cá trích cùng măng mùa đông, đồng loạt hít khí lạnh.
...
Việc Du Uyển tỉnh  dần dần truyền  khắp thôn, về    lục tục tới cửa,  rõ là thăm viếng  xem náo nhiệt, nhưng ai tới cửa cũng  thấy mùi cá .
Bởi vì đông tức hạ lý, mùa đông là mùa cá trích béo  nhất, mà cá trích sống tự nhiên  càng thơm ngon hơn.
Do   muối ăn, nên canh cá chỉ  mùi vị nguyên chất, cho dù là  thì canh cá vẫn ngon  tưởng tượng nổi.
Tiểu Thiết Đản bưng lấy bát canh cá màu trắng sữa, uống đến ngon lành, cái trán toát cả mồ hôi.
Nhìn Tiểu Thiết Đản ăn như gió cuốn mây trôi, Du Uyển cảm thấy  tìm   cơ hội buôn bán.
“Thiết Đản, nhà chúng   hoa châm ?” Sau bữa cơm, Du Uyển hỏi  .
“Có ạ! A tỷ chờ một chút, để   lấy!” Tiểu Thiết Đản chạy nhanh như chớp  phòng Khương thị, kéo cửa tủ ,  một cái bọc nhỏ, bên trong là một cái gối cắm kim chỉ.
Du Uyển chọn hai cây kim dài, dùng lửa hơ nóng qua, lấy tay bẻ cong  lưỡi câu.
Nàng  tiếp tục   hậu viện chặt một cây tre,  thành hai cái cần câu thật dài.
“A tỷ, tỷ   gì ?” Tiểu Thiết Đản tò mò hỏi.
“Buổi tối  sẽ .”
Du Uyển dùng đòn gánh chọn hai cái thùng gỗ cân xứng, cầm theo hai cây cần câu, từ hậu viện  đến chỗ con sông nhỏ ban sáng bắt  cá trích.
Sau hai canh giờ, Du Uyển  trở về, thùng gỗ  sơ qua thấy tràn đầy, ngoại trừ nước còn  cá.
Tiểu Thiết Đản  chồm hổm  mặt đất, tay nhỏ chỉ chỉ đếm đếm: “...Hai, ba, bốn, năm, sáu...”
Đếm tới mười thì ngưng, vì con   đó    học qua.
Giữa trưa   quen tới cửa, Du Uyển dùng canh cá để trao đổi tin tức với các nàng, ví dụ như nàng   thôn  gọi là thôn Liên Hoa,  chợ phiên ở , mỗi tháng một tuần là mở chợ lớn, ba ngày mở chợ nhỏ, ngày mai sẽ là ngày mở chợ lớn, ngày   bán hàng rong  nhiều, đồng thời  tới mua cũng  nhiều.
Mà nàng,  nghĩ  cơ hội kiếm tiền.
....