Cao Tứ Hải lạnh lùng : “Ta  sớm  các ngươi  phục, cũng , các ngươi xem cái  là cái gì?”
Hắn   thì  vẫy tay với   lưng.
Người  chính là   Bạch đại thẩm đánh đến rụng cái răng cửa – Lý què.
Hắn  biệt hiệu Lý què thực  cũng   do   què, mà là hồi nhỏ từng  té gãy chân nên  một thời gian  chống nạng, biệt hiệu đó liền giữ đến bây giờ.
Lý què móc trong tay áo  một văn thư, dùng hàm răng  gió thổi : “Thấy rõ ? Giấy trắng mực đen, đây là con dấu mà nha môn đóng! Chuyện đào đường sông ở thôn Liên Hoa liền  giao cho chúng  !”
Hắn   chữ, đến cả văn thư cũng cầm ngược.
Lý Chính  chữ cũng  nhiều, chỉ  đôi ba chữ, ông  cũng thấy  dăm ba chữ liên quan đến việc đào đường sông ở thôn Liên Hoa,   vẻ thật sự là xây đường sông ở đây, ngay cả việc tìm chỗ thương lượng cũng  còn...
Đám  Lý Chính   lời nào, tâm tình tụt tới đáy cốc.
Đang trong lúc   tuyệt vọng thì   ai  một câu: “A, Triệu tú gia   nhận  Huyện thái gia ?”
Triệu Hằng  tài học hơn , ở thư viện  phu tử coi trọng, phu tử tiến cử    cho nhi tử của Huyện thái gia, đương nhiên  trong thôn   chuyện đó.
Đám   đầu   thợ săn mới .
Thợ săn hắng giọng một cái, : “Ngày đầu năm  lên trấn liền thấy Triệu Hằng   phủ  của Huyện thái gia.
Chả trách   viếng mộ cha, hóa  là đến phủ Huyện lệnh.
“Hắn...Ngay cả Huyện thái gia phủ mà  cũng  thể , chắc chắn quan hệ  tệ,  thể nhờ    giúp ...”
Lời đằng  thợ săn  , nhưng trong lòng   đều .
Triệu Hằng phạm tội,  thôn dân ở đây phỉ nhổ, Lý Chính cũng đưa  mệnh lệnh, trong ba tháng mà  trả hết nợ cho Du Uyển thì liền trục xuất Triệu gia  khỏi thôn Liên Hoa, cái  là mấu chốt, nếu nhờ Triệu Hằng hỗ trợ thì chẳng  cả thôn  đều thiếu  cái nhân tình ?
So với chữa bệnh cho bò thì cái  đúng là đại nhân tình!
...
Triệu gia, Triệu Bảo Muội dương dương đắc ý : “Đại ca! Huynh  nắm chắc  việc thuyết phục Huyện thái gia ?”
Triệu Hằng đương nhiên nắm chắc,   sách nhiều năm như  cũng   để , chỉ là một cái đường sông,   khó  ,   biện pháp giúp thôn Hạnh Hoa hài lòng, cũng giúp cho thôn Liên Hoa   chịu tổn thất.
Triệu Bảo Muội nở mày nở mặt : “Chúng   thể giúp  công như  , chờ chuyện  thành công, để cho Lý Chính đuổi hết  nhà họ Du !”
Yến thiếu chủ: Ha ha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-127.html.]
Tiểu bánh bao: ha ha ha.
Nhà của Du Uyển cách khá xa, cũng   thấy động tĩnh đầu thôn bên , trong tai nàng  là tiếng bánh Nguyên Tiêu chiên xèo xèo,   ảo giác   mà nàng luôn  cảm giác ở ngoài cửa  .
Nàng trở mặt bánh một   ngẩng đầu   phía cửa .
Tiểu bánh bao sưu sưu rụt đầu về.
Du Uyển tiếp tục cúi đầu chiên bánh Nguyên Tiêu.
Tiểu bánh bao  ló đầu .
Du Uyển ngẩng đầu  nữa!
Tiểu bánh bao  rụt đầu về!
Du Uyển khó hiểu nhíu mày, quyết đoán nghĩ rằng do  cả nghĩ quá ,  đó ngoài cửa   một tiếng vang của đồ vật  đạp gãy.
Rõ ràng là lão tam  cẩn thận đạp gãy một cành cây.
Thân thể lão tam cứng đờ!
Du Uyển cảnh giác nhíu mày: “Ai?”
Lông tơ của tiểu bánh bao dựng  hết lên!
Du Uyển để đũa xuống, cầm lấy mộc côn,    xem thực hư thế nào,  đột nhiên thấy Tiểu Thiết Đản mạnh mẽ chạy : “A tỷ a tỷ,   ! Trong thôn  xảy  đại sự!”
Lực chú ý của Du Uyển  Tiểu Thiết Đản hấp dẫn thành công, buông xuống mộc côn, đưa tay  đỡ thằng bé mém tí đụng  bếp lò: “Đã  với  bao nhiêu  ! Trong nhà bếp  lửa,   kêu gào chạy nhảy.”
“Đệ  ...   mà!    do chuyện quá cấp bách ?” Tiểu Thiết Đản bắt đầu cào tai gãi đầu .
Du Uyển lấy  một cái khăn, lau  vết bùn  mặt Tiểu Thiết Đản: “Có lo lắng gì cũng  từ từ mà .”
Tiểu Thiết Đản gấp đến độ dậm chân: “Đệ  ...  thể từ từ! Thực sự là lửa cháy đến nơi !”
Đứa nhỏ , còn học  từ lửa cháy đến nơi?!
Tiểu hài tử  lời  lớn,   cũng cảm thấy hài hước.
Du Uyển lau mặt cho  : “Tốt,   , tỷ  đây.”
“Người bên thôn Hạnh Hoa đến đây! Bọn họ   đào thôn chúng  lên!”
Tiểu Thiết Đản vốn đang cùng với mấy hài tử trong thôn chơi đùa, trong lúc vô tình   mấy   cãi , mặc dù    nhiều lắm nhưng  thể đoán  bảy tám phần,  là đồ đần cũng  thể chắp vá  .