Trương thẩm  xong cũng vô cùng giận dữ, đang  mắng mấy câu cho hả giận thì dư quang đột ngột quét qua: “A? Đó là cái gì?”
Bên ngoài thôn  một con đường nhỏ, đang  một cỗ xe bò  nhanh  chậm chạy qua, đó cũng   là xe bò của nhà Xuyên Tử,  xe   qua mười phần cũ kỹ, bên   dựng lên một cái lều, bánh xe thì  nguyên vẹn, lạch cạch lạch cạch chạy  con đường nhỏ bằng phẳng, nhưng cảm giác mang đến là nó  thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Mấy con bò  cũng vô cùng thảm, gầy như que củi, bên  sừng còn quấn mấy vòng băng vải.
Xe bò dừng  cửa nhà Lý Chính, phu xe mặc áo tơi, đội nón lá bước  nhà Lý Chính,  lâu  Lý Chính mang khuôn mặt bầm dập cùng phu xe  , mang theo đoàn   sâu  trong thôn.
“Ai ?” Trương thẩm  thầm.
“Mới chuyển đến.” Tiểu Trần thị chẳng   tới từ lúc nào, tất nhiên là nàng  rõ chuyện chồng  đánh , trông thấy dáng vẻ bây giờ của Bạch đại thẩm, nửa chữ cũng  cần hỏi.
“Nghe  là một vị ,  học vấn.” Tiểu Trần thị cắn hạt dưa trong tay .
“Người  đến thôn chúng  tìm Triệu Hằng?” Trong thôn  chỉ  Triệu Hằng  sách,   là  học vấn thì Bạch đại thẩm  tự chủ  mà đem hai  bọn họ cột  một chỗ.
Tiểu Trần thị bây giờ cũng  thích Triệu Hằng,  đến  liền cảm thấy   kiên nhẫn, lạnh nhạt : “Mới  ,   tới mua nhà trong thôn chúng ,  ở  đây.”
Bạch đại thẩm biểu lộ giống như gặp quỷ: “Cái nơi gà  đẻ trứng, chim  thèm ị  mà còn   chuyển tới ở?”
Tiểu Trần thị trừng Bạch đại thẩm một cái.
Trương thẩm  tránh: “Mua nhà nào? Thôn chúng  vẫn còn nhà trống ?”
Tiểu Trần thị lên tiếng: “Tại   ? Nhà sát vách A Uyển    sớm dọn   ?”
Bọn họ cũng  dọn   nhiều năm , đó là nhà của Đinh gia, trong nhà một nhi tử và hai nữ nhi, nhi tử bất hạnh  bắt  tòng quân, hai nữ nhi nhân duyên cũng  tệ, đại nữ nhi cưới  phu quân chịu khó  trung thực, nhị nữ nhi thì lấy chồng xa, gả cho con thứ của một nhà viên ngoại.
Đinh gia vốn  hai trạch viện, một trạch viện mới  hai đứa con rể bỏ tiền  xây ,   con rể thứ hai  viên ngoại phân cho một phần gia sản, nhưng  khổ ở chỗ    tín nhiệm nên mới mời một nhà lão Đinh tới hỗ trợ.
Sau  A Uyển nháo với nhà lão trạch  phân nhà, mới mua trạch viện cũ của Đinh gia, trạch viện còn  trống , thủy chung    ở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-124.html.]
Có  , trạch viện mới xây   quỷ.
Chiếc xe bò chậm rãi dừng   trạch viện  quỷ .
“A Uyển  hàng xóm mới.” Tiểu Trần thị cắn hạt dưa .
Du Uyển còn   sát vách nhà   vị hàng xóm mới, nàng vẫn còn đang vác cuốc bận rộn ở vườn rau.
Sau khi lập xuân thì thời tiết ngày càng ấm áp, mặc dù  ấm hơn bao nhiêu nhưng cuối cùng thì trời cũng  đổ tuyết nữa, cố gắng nhịn qua một hai  rét trong tháng ba nữa là  thể bắt đầu vụ xuân.
Nàng  nghĩ , nắng  nhiều nên  thể trồng cây đậu nành , đổi sang loại khác thì chỉ  bí đỏ với rau cần, thời tiết ấm hơn một chút thì trồng cây ớt, cây cải dầu với đậu mầm.
Kỳ thật nàng cũng   gì nhiều về trồng trọt, nhưng khi còn bé vẫn   theo  lưng bà, từng  bà trồng qua, nhiều năm trôi qua như ,  sớm  còn nhớ rõ,    thì  học lóm để tránh    sơ hở rằng     ở thời đại  nên   gì,  thì      thì   .
Nàng với Bạch gia cũng ở gần ,   giờ  Bạch đại thẩm với Bạch đại thúc đều đang lao động ngoài ruộng, nàng   hai   chuyện, qua hết Tết Nguyên Tiêu thì sẽ ươm giống cho rau cần, còn bí đỏ là khi  ngang qua nhà Trương thẩm, Trương thẩm hỏi nàng chừng nào  lên trấn thì mua giúp ít hạt giống bí đỏ loại .
Du Uyển  Bạch gia    Trương gia, nghi ngờ mà nghĩ, hôm nay    hẹn   mà  thấy ai cả?
Du Uyển  vung cuốc thêm mấy  thì  tiếng bánh xe.
Tiếng xe  dừng ở gần nhà .
Nàng nhón chân lên quan sát, cách một con đường nhỏ với một loạt cây hòe  trồng  của nhà thì nàng chỉ thấy lờ mờ một cái bóng xe bò.
Có lều,  đây   là xe bò của Xuyên Tử.
Chẳng lẽ nhà   khách tới cửa?
Dù  cũng sắp đến giờ cơm chiều, Du Uyển liền dứt khoát nghỉ ngơi, mang cái cuốc và cái gùi về nhà.
Chờ đến lúc nàng tới gần cửa thì mới phát hiện xe  dừng  nhà nàng mà dừng ở căn nhà sát vách.