Xe ngựa lắc lư    đường, một dãy nhà cũng dần dần lùi  phía , âm thanh ầm ĩ cũng dần  còn  thấy, cuối cùng thì đêm  khuya, cũng cách Kinh Thành ngày càng xa.
Trong xe ngựa im ắng, ba  đều   chuyện, Du Tùng mệt mỏi nên ngủ  , Du Uyển với Du Phong thì vẫn còn tỉnh táo.
Từ lúc  chuyện đó với Du Uyển, mặt ngoài nàng   gì, nhưng Du Phong vẫn cảm giác  biến hóa  mặt   .
Nói thật  cũng  thích mấy đứa nhỏ, nhưng bọn nhỏ cũng   là hài tử nhà bình thường,  thể lui tới nổi, huống chi vị Nhan tiểu thư  cũng   là  dễ sống chung, A Uyển nhiều  đối chọi với nàng , nếu để nàng        gần với nhi tử của nàng  như ,   còn hiểu lầm họ  ý đồ khác.
“A Uyển...”
Cuối cùng Du Phong vẫn mở miệng.
Bất quá  đợi   hết lời, ánh mắt Du Uyển lạnh lẽo  qua hướng của .
Du Phong  bao giờ thấy ánh mắt Du Uyển bén nhọn như , tim gan  đều run cả lên,  chỉ  hỏi A Uyển   , bỗng nhiên cả cơ thể tê rần, một giây  hai mắt  nhắm , té xỉu trong xe ngựa.
Cơ hồ là ngay thời khắc đó,  thể Du Tùng cũng trầm xuống.
Ngoài xe ngựa vang lên âm thanh trầm đục, hiển nhiên là phu xe cũng  ngất.
Dây cương đột nhiên  ghì , tuấn mã phát  âm thanh khó chịu,  đó xe ngựa ngừng .
Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt.
“Người nào?” Du Uyển cảnh giác hỏi.
Tiếng bước chân của một nam tử chậm rãi  tới,  cách xe ngựa  mấy bước chân.
Phu xe với hai vị ca ca đều  ngủ mê, duy chỉ  nàng tỉnh táo,  lẽ   là vì nàng mà đến.
Thân thủ của đối phương quá nhanh, căn bản trốn  , nếu như thế thì Du Uyển dứt khoát quang minh chính đại vén rèm lên, kết quả   thấy bóng dáng màu xanh quen thuộc.
“Là ngươi?”
Đối phương mang mũ rộng vành, mặc thanh y, cõng một cây trường kiếm  bọc  chặt chẽ,   là tên kiếm khách nàng  từng gặp ở miếu hoang ?
“Ngọc Tử Quy?” Du Uyển dò hỏi tên đối phương.
“Ngươi   là ai?” giọng  trong trẻo cũng  kém phần lạnh lùng vang lên.
Du Uyển thần sắc nhàn nhạt: “Có thể    ? Cừu gia của ngươi cũng  tìm tới cửa nhà , nếu   mệnh  lớn, sợ rằng lúc  cũng  gặp  Ngọc đại hiệp .”
“Bọn họ   là cừu gia của .” Ngọc Tử Quy .
Đây là vấn đề trọng điểm ? Ta vì ngươi mà hơn nửa đêm    ám sát, ngươi   gì cũng nên hỏi một câu  lúc  như thế nào? Làm thế nào để trở về từ cõi c.h.ế.t mới đúng a.
“Làm  ngươi trốn ?” Quả thật Ngọc Tử Quy cũng hỏi.
“Không thể trả lời.” Du Uyển mặt  biểu cảm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-117.html.]
Khuôn mặt Ngọc Tử Quy giấu  cái mũ rộng vành, khiến  khác   thấy biểu lộ của , Du Uyển   thì  cũng  truy vấn nữa, “Thiên Cơ sát  diệt,   giang hồ  thể tra   là ai .”
Du Uyển kinh ngạc, thực sự  diệt? Yến Cửu Triêu  mà đắc thủ?
Thời gian cũng quá trùng hợp , nếu  là  khác thì Du Uyển cũng  tin.
 đúng là   việc  chê   , một chút dấu vết cũng  lưu , rốt cuộc   dùng thủ đoạn biến thái gì ?
Tất nhiên Ngọc Tử Quy  nghĩ tới chuyện   liên hệ tới Du Uyển,  xoay chủ đề : “Trả cẩm nang  cho .”
“Cẩm nang gì?” Du Uyển hỏi.
“Cẩm nang mà  để   ngươi hôm ở miếu hoang.”
Du Uyển trừng : “Quả thật ngươi để cẩm nang   của ?”
“ .” Ngọc Tử Quy thừa nhận vô cùng dứt khoát.
Du Uyển tức giận mà   chỗ phát tiết: “Họ Ngọc ,   kém chút nữa là ngươi  hại c.h.ế.t ? Ta còn tưởng    Thiên Cơ sát oan uổng! Nguyên lai... ngươi thực sự đem đồ xui xẻo để   ,     ngày hôm đó ngươi  hảo tâm như ? Giúp  ứng phó bọn thổ phỉ,  cho  đồ ăn, hóa  ngay từ đầu ngươi  tính toán !”
Du Uyển càng nghĩ càng giận, quơ lấy ngọn đèn trong xe ngựa chọi tới chỗ .
Ngọc Tử Quy nghiêng đầu tránh ngọn đèn.
Du Uyển  quơ cái ghế nhỏ, hung hăng ném lên đầu .
Ngọc Tử Quy chỉ dùng một tay  tiếp ,  hình lóe lên,   tới  mặt Du Uyển, dùng khí thế cường đại bao phủ Du Uyển: “Cẩm nang, trả .”
“Ta  !” Du Uyển lạnh giọng .
“Ta    nữa, cẩm nang, đưa cho .”
“Không  chính là  ,   thêm bao nhiêu  cũng đều là  !”
Xác thực là  , hôm đó nàng chạy một  hơn mười dặm, trời mới   khi nào rơi giữa đường  .
Huống chi coi như nàng  thì nàng cũng   đưa cho tên !
Ngọc Tử Quy trầm giọng : “Cẩm nang  trong tay ngươi, đối với ngươi   chỗ .”
Du Uyển  lạnh: “Hiện tại mới  nó đối với    chỗ ? Lúc  ngươi lợi dụng  đem cẩm nang  ngoài     ?”
 
Ngọc Tử Quy dừng một chút: “Lần  coi như  thiếu ngươi, ngươi mau lấy cẩm nang trả  cho .”
Du Uyển ánh mắt  lóe: “Vậy ngươi  qua đây.”
Ngọc Tử Quy giống như lời  áo đen ,   thích  cận với  khác, do dự hồi lâu mới  tới chỗ Du Uyển.