Đại bá    , mặc dù ông một mực   gì nhưng Du Uyển  rõ, mỗi bước  của đại bá đau như đ.â.m  xương, đại bá vì  những món điểm tâm  mà bận rộn trong bếp tận hai canh giờ, đại bá mẫu cũng  giúp ,   đánh thức Du Phong với Du Uyển nhưng đại bá  cho.
Sáng sớm lúc Du Uyển  qua nhà đại bá thì ông  ngủ , cả khuôn mặt vì đau mà trắng bệch.
 lúc , những món điểm tâm mà đại bá dụng tâm ,     chà đạp tàn nhẫn.
Du Tùng lúc   cảm thấy   mắt, bước lên  : “Ngươi   đạo lý   mà  như ?”
Nha   động tác của  dọa cho biến sắc, nhưng  nhanh  trấn định , giở giọng bác bỏ: “Đến cùng là ai  giảng đạo lý? Rõ ràng là ngươi đụng  .”
“Ta cố ý va  ngươi ? Ta là vô ý!  ngươi là cố ý! Huống chi cửa   nhiều  như ,    đụng   khác mà chỉ đụng  ngươi? Coi như    mắt,  lẽ ngươi cũng   ? Ngươi  thấy   tới ? Không thể tránh qua một bên  ?”
Nguyên bản Du Tùng cảm thấy  đụng  một tiểu cô nương, bất luận như thế nào  cũng cảm thấy  đuối lý, cho nên lúc Du Uyển bồi thường cho đối phương  cũng  dám phản đối, nhưng nữ nhân  thật sự quá đáng,  nhận bồi thường của họ thì thôi, còn đem điểm tâm cha  tân tân khổ khổ   trút giận!
“Ngươi... ngươi...” Nha   mắng cho nghẹn lời, trong lúc nhất thời    phản bác Du Tùng như thế nào.
Du Uyển một câu cũng  , chỉ lẳng lặng  xổm xuống, đem điểm tâm  rớt  đất nhặt từng cái từng cái lên.
Du Phong thần sắc phức tạp mà  Du Uyển, kéo Du Tùng đang sắp mất khống chế .
Du Uyển nhặt nhặt, nhặt đến bên chân nha  .
Nha   ánh mắt lạnh lùng quét qua, một cước đem điểm tâm Hoàng Tô đá  thật xa.
Du Uyển đang nhặt điểm tâm tay ngừng  giữa  trung.
“Xúi quẩy!” Nha  dậm chân một cái,  dẫn mấy gã sai vặt đang bê hạ lễ   lưng   Ngụy phủ.
Nha   tên Đào Chi, năm nay mười bảy, là nhất đẳng nha  bên cạnh Nhan phu nhân, ở Nhan phủ khá là  sủng ái,   nếu   Nhan Tạ gây  chuyện thì Nhan phu nhân  cho nàng    nha  của Nhan Tạ.
Bình thường nàng  ăn mặc còn xinh  hơn cả tiểu thư nhà quan, váy dài may bằng tơ lụa Lưu Tiên, trang sức là châu báu  bằng ngọc Kim Tương, chân mang hài màu hồng  gắn trân châu.
 Đào Chi  chú ý tới chiếc giày bên trái  mất một viên trân châu lớn.
Du Uyển  dậy, ước lượng viên trân châu trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-111.html.]
“Là Nhan phủ nha! Khách quý ít gặp, khách quý ít gặp! Đào Chi cô nương, mời qua bên !”
Đây là  cuối cùng nàng   gọi là Đào Chi cô nương, Du Uyển  xa nghĩ.
Đào Chi xuân phóng đắc ý nâng tà váy lên, lúc gần bước qua ngưỡng cửa thì bỗng nhiên lòng bàn chân  trượt một cái.
“Ô hô, tay ---“
Đào Chi  té gãy tay...
...
Đoàn  Du Uyển đành   bằng cửa hông mà  Ngụy phủ, vận khí của bọn họ  tệ,  phân  một phòng bếp độc lập, đương nhiên là do mùi của đậu hũ thúi quá nồng, Tiêu Ngũ gia sợ ảnh hưởng đến các đầu bếp khác.
Du Uyển đối với sự an bày như   hài lòng.
Tiêu Ngũ gia là  thô kệch,  thể thận trọng như Bạch tiểu thư, giữa bọn họ cũng   giao tình như với Bạch tiểu thư, gã sai vặt  khi dẫn bọn họ đến nơi liền rời .
“Không  ăn a...” Du Tùng  thầm, lúc ở Bạch phủ thế nhưng  khi  việc còn  ăn một bữa.
Du Phong trầm giọng : “Không  lúc nãy  ăn  xe  ? Đệ còn  no?”
“No thì no nhưng...” Du Tùng bĩu môi, “Không     một chút  nhà quan thì ăn gì  ?”
Bạch gia là thương nhân, vị Ngụy lão phu nhân là   Hoàng thượng phong  cáo mệnh phu nhân,  nghĩ  lẽ đồ ăn ở đây so với bên nhà Bạch tiểu thư còn  hơn a.
...
Nha  Nhan phủ  té gãy tay ngay chỗ cửa  ,  nhanh  truyền tới tai của Ngụy lão phu nhân.
“...Chính nàng  ngã sấp xuống, lúc đó   ai đụng trúng nàng .”
“... Viên trân châu  giày nàng  rớt xuống nên mới giẫm  nó mà té.”
Giày của nàng , trân châu cũng là của nàng , chuyện  cũng  trách   khác.