“Mẹ, đáng đời.” Thương Dục Hoành lạnh giọng khẩy, đó đắp tấm vải trắng ngay ngắn cho .
Tang Vãn khoác tay , nhất thời an ủi thế nào.
“Đây là đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm qua gọi bà là , cũng là cuối cùng.” Anh nhắm mắt , giọng trầm chậm: “Mẹ hối hận vì bỏ rơi ?”
Phòng lạnh vắng tanh, ai trả lời. Lời như rơi vực sâu vô đáy.
Một lúc lâu , khóe môi nhếch lên nụ đầy ẩn ý: “ nghĩ chắc hối hận . Chẳng bà từng trông mong gì dưỡng già đưa tang ? Con trai, con gái ngoan của bà, chẳng đứa nào đến bà cuối? Bà thật nực , cần con ruột, nuôi con khác. Cuối cùng c.h.ế.t trong cô độc, ai hỏi han. Có lúc thật mong là con ruột bà, như cũng chẳng bà mang đạo đức trói buộc. Bà thành thế , là tự bà chuốc lấy.”
Thương Dục Hoành cứ ngừng, Tang Vãn bao giờ thấy tuôn nhiều lời như thế. Cô vòng tay ôm lấy từ phía , nước mắt thấm ướt áo sơ mi trắng của .
Cảm nhận ấm từ lưng, cơ thể khẽ cứng , tay đưa lên, khẽ nắn má cô: “Đừng .”
Giọng khàn đặc. Giây phút , Tang Vãn là hiểu rõ tâm trạng nhất.
“Thương Dục Hoành...” Cô ôm chặt hơn, giọng run run: “Chúng kết hôn . Em cùng một mái nhà. Một mái nhà chỉ thuộc về hai .”
Nghe , cuối cùng cũng chút phản ứng, , nâng gương mặt đẫm nước mắt của cô lên, nửa đùa nửa thật: “Khóc c.h.ế.t . Còn nữa, câu lẽ là để .”
“Thì chứ!” Tang Vãn kiêu ngạo hất cằm.
Thương Dục Hoành dùng ngón tay lau nước mắt ở đuôi mắt cô, bắt đầu nắn bóp đôi má trắng mịn của cô, như đang nặn bột.
“Anh đừng đánh trống lảng! Em chủ động như thế , nếu chịu thì em sẽ lấy khác đấy!” Cô hất tay , bất mãn.
Ánh mắt Thương Dục Hoành lập tức sắc , giọng cũng lạnh băng: “Em dám!”
“Sao dám, em thể mà...” Lời dứt, khuôn mặt áp sát, môi hung hăng đè lên môi cô.
Hôn mãnh liệt xong, mới chịu buông , khẽ : “Lấy nhé, Vãn Vãn.nTrước , từng nghĩ cả đời sẽ cưới ai, nhưng nếu đó là em... Anh sẵn sàng vứt bỏ định kiến quá khứ.”
Nói , quỳ một gối xuống, lấy từ túi áo một chiếc hộp nhẫn, lặp lời : “Anh cùng em một mái nhà , Vãn Vãn?”
Tang Vãn mới lau khô nước mắt, nữa. Cô từng nghĩ, Thương Dục Hoành cầu hôn cô trong cảnh như thế.
“Xin , hôm nay vội quá.” Anh như chợt nhận bối cảnh phù hợp, đang định dậy cất nhẫn hộp.
Tang Vãn giơ tay khi kịp dậy: “Đeo cho em.” Giọng lệnh.
Thương Dục Hoành cúi đầu, khẽ:
“Hôm nay tha cho em, sẽ chuẩn đàng hoàng.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Thương Dục Hoành! Em bảo đeo cho em!” Tang Vãn nhượng bộ.
“Được.”
Chiếc nhẫn là mẫu đơn giản nhất, viên kim cương lớn, nhưng vặn với tay cô. Cô xoay qua xoay ngắm nghía, bĩu môi: “Mẫu em thích.”
“Nhẫn cưới sẽ mua .” Anh xoa đầu cô, tâm trạng rõ ràng khá hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-92-em-muon-cung-anh-co-mot-mai-nha.html.]
Trước khi rời khỏi, đầu cuối như đang lặng lẽ từ biệt bà, và cả quá khứ của chính .
Bất chợt, dường như thấy lúc nhỏ, chân trần chạy về phía , mặt mũi lấm lem, quần áo rách nát.
Đứa bé chạy xuyên qua thể , sụp bên giường , òa : “Mẹ ơi, ?”
“Mẹ ơi, tỉnh dậy !”
“Mẹ ơi, hôm nay cô giáo khen A Hoành, xem phần thưởng của con , dậy con mà...”
Thương Dục Hoành đành lòng tiếp. Giờ đây, bên yêu , cũng yêu , sự nghiệp vững vàng, còn sống dè chừng, sợ hãi như .
“Nhìn gì thế, nhanh !” Tang Vãn trong thang máy mãi , liền lên tiếng giục.
Anh bước dài , ấn tầng: “Không gì.”
Việc hậu sự cho do Thương Dục Hoành tự lo liệu. Suốt quá trình, chồng và các con bà hề xuất hiện, cha ruột cũng đến.
Tang lễ tổ chức đơn giản, ít tới viếng, xem như cũng thanh tịnh.
An táng xong, Tang Vãn nắm tay rời khỏi nghĩa trang. Từ hôm qua đến giờ, cô vẫn lo kìm nén quá nhiều cảm xúc.
như cô nghĩ, giữ hết trong lòng. Cô sợ sẽ rơi bế tắc nên đột ngột dừng , dang tay: “Ôm cái.”
Anh ngạc nhiên. Vừa chỉ lơ đãng nghĩ vài chuyện, vị hôn thê đột nhiên phát ngốc?
hỏi, bước đến ôm cô lòng.
Tang Vãn vỗ nhẹ lưng : “Thương Dục Hoành, chuyện gì giấu trong lòng, ? Kết hôn thì trung thực khai báo, kháng cự là phạt nặng, ?”
Thương Dục Hoành cong môi sủng nịnh: “Được.”
Xong việc, lái xe đưa cô về Vân Thành. Anh sợ cha cô sẽ lo, dù cô lâu .
“Không ngờ cũng sợ?” Tang Vãn : “Từ điển của tổng Giám đốc Thương từ sợ ?”
Anh bật đèn cảnh báo, đỗ xe sát lề, nghiêng đầu cô: “Vì em, ngoại lệ, ?”
Tang Vãn bặm môi, tay mảnh khảnh véo gáy : “Thật là cha em bảo em đến tìm đấy, chứ em , trong lòng cái cục đá đang nghĩ gì.”
Yết hầu khẽ lăn, lúng túng.
“Có cảm động ?” Cô nghiêng đầu trêu.
Thương Dục Hoành nhịn nữa, hạ ghế , cả áp xuống.
Tang Vãn hoảng hốt, lấy tay bịt miệng, còn quên nhắc: “Nhẹ thôi...”
lúc đó, điện thoại bảng điều khiển reo lên. Không là của ai, cô mò mẫm tay ấn nút .
Trong tiếng lộn xộn, giọng Kỷ Tô vội vàng vang lên: “Thương Dục Hoành, gần đây cô Hàn liên lạc với ?”