NUÔNG CHIỀU - Chương 68: Rốt cuộc anh là người như thế nào?
Cập nhật lúc: 2025-06-27 03:47:32
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bây giờ lúc để giận dỗi.” Thương Dục Hoành bước nhanh đến, ánh mắt đảo khắp phòng việc, rằng lúc để Tang Vãn rời là kịp nữa .
Tang Vãn khẽ nhếch môi mỉa, vùng mạnh thoát khỏi sự giữ chặt của : “Anh sợ gì chứ? Em chuyện gì .”
Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần nhưng lửa giận trong lòng Tang Vãn cũng ngày một bùng lên.
Thương Dục Hoành dang tay ôm cô lòng, cằm đặt lên vai cô, khẽ : “Đợi chút nữa, sẽ cho em câu trả lời mà em cần.”
lúc đó, cánh cửa phòng La Vô mở . Ánh mắt sắc bén của ông lướt quanh căn phòng rộng rãi, khi thấy đang giá sách thì hàng mày nhíu chặt mới chậm rãi giãn .
“Là cháu , Dục Hoành.” La Vô rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía Thương Dục Hoành: “Nghe cháu dẫn bạn gái về?”
Thương Dục Hoành thản nhiên đặt cuốn sách trong tay xuống, thần sắc điềm tĩnh: “Vâng.”
“Đi, mau dẫn cho xem mặt.” La Vô rạng rỡ, khoác vai khỏi phòng.
Tang Vãn một bàn việc, ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, nét mặt trống rỗng.
Bên cạnh cô là những bức ảnh về cha - đủ góc độ, từ lúc khởi nghiệp cho đến khi qua đời. Mỗi bức đều ghi chú tỉ mỉ ngày tháng.
Những chi tiết khiến rùng . Chẳng lẽ ông luôn cho theo dõi hành động của cha cô?
điều đó vô lý. Ông kinh doanh lớn hơn cha cô, để tâm đến một chẳng thể vượt qua ?
Nhìn thái độ căng thẳng của Thương Dục Hoành, Tang Vãn bắt đầu sợ rằng những suy đoán sẽ trở thành sự thật.
Không khỏi phòng việc bằng cách nào, Tang Vãn như mất hồn.
“Vãn Vãn ?” Khâu Chiêu thấy cô, liền kéo tay mật, dẫn cô về bàn ăn.
Trên bàn, La Vô và Thương Dục Hoành bắt đầu uống rượu. La Vô nâng ly, giả vờ hỏi vu vơ: “Dục Hoành, bạn gái cháu ?”
Khâu Chiêu mím môi nhẹ: “Em thấy nên đổi kính lão đấy.”
Bất chợt, ánh mắt La Vô Tang Vãn bỗng trở nên kỳ quái, dù cô cúi đầu vẫn cảm nhận ánh khinh thường .
“Anh cứ cảm giác là cháu trèo cao.” Ông với vẻ cảm thán: “Nhìn xem, Vãn Vãn là cô gái thế cơ mà...”
Khâu Chiêu cố ý thế để “trả đũa” những Thương Dục Hoành từng chọc tức bà.
Thương Dục Hoành im lặng uống rượu, lời nào.
La Vô mặt nặng trĩu, cụng ly với Tang Vãn: “Vãn Vãn, cha cháu cũng mất gần hai năm nhỉ?”
Câu bất ngờ khiến khí bữa cơm đang hòa thuận bỗng trở nên căng thẳng.
Tang Vãn khẽ mấp máy môi: “Vâng.”
Cô hiểu La Vô đang gì, chỉ thể tiếp tục quan sát.
“Anh trai bác là trọng tình cảm.” Ông uống cạn ly, lập tức rót thêm: “Nếu vì , lẽ kết cục như . Khi đó bác còn khuyên , ăn thì đừng quá mềm lòng.”
“Bác ơi, bác tin cha cháu là đúng ?” Tang Vãn nghiêm túc hỏi: “Ý cháu là... Năm đó cha cháu hãm hại đúng ?”
“Cha cháu ngoại tình , cháu là rõ nhất. cháu...”
“Tang Vãn.” Giọng trầm thấp của Thương Dục Hoành cắt ngang lời cô: “Ăn cơm .”
Câu hỏi của Tang Vãn chen , cô khó chịu, ngẩng lên La Vô, trong lòng luôn cảm thấy biểu cảm của ông gì đó kỳ lạ.
Nếu vì tìm hiểu bí ẩn những bức ảnh, hôm nay cô sẽ chủ động hỏi những chuyện đó.
Bữa cơm khiến Tang Vãn vui.
…
Mặc dù Thương Dục Hoành nhắc nhắc là đừng nhưng cô thể nhịn vẫn mang những tấm ảnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-68-rot-cuoc-anh-la-nguoi-nhu-the-nao.html.]
Người trong ảnh quen thuộc xa lạ. Cô khẽ chạm tay , tim nhói lên dữ dội.
Đột nhiên, cửa ghế lái bên ai đó mở . Ánh mắt Thương Dục Hoành lập tức bắt tấm ảnh trong tay cô.
Anh vươn tay định giật lấy nhưng Tang Vãn giữ chặt trong lòng chịu buông.
Anh nhíu mày, lựa chọn lên xe : “Những bức ảnh ở đó?”
“Không liên quan đến . Anh chỉ cần trả lời câu hỏi của em.” Ánh mắt Tang Vãn lạnh lẽo, khác với lúc khi đến đây.
Yết hầu Thương Dục Hoành chuyển động nhẹ: “Em hỏi .”
“Anh đến sự tồn tại của những tấm ảnh từ đúng ?” Môi cô run rẩy.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Anh cụp mắt xuống: “Ừm.”
“Khi xảy vụ hỏa hoạn năm đó, mặt ở hiện trường đúng ?” Giọng cô khàn đặc.
Anh hạ cửa sổ xe, một tay lười nhác chống lên thành: “Ừm.”
Tang Vãn đột nhiên trở nên kích động, túm lấy cổ áo , mắt trừng trừng:
“Vậy đám cháy đó... là do phóng hỏa đúng !”
“Tang Vãn!” Giọng Thương Dục Hoành lạnh lẽo, nhắm mắt kiềm chế cơn giận: “Trong mắt em, là loại đó ?”
Tang Vãn giận quá hóa , tay siết thành nắm đấm: “Vậy , tại mặt ở hiện trường?”
“Nói ! Nói !!” Cô như trút hết căm giận mà lắc mạnh , còn thì chỉ im lặng.
Một vài chuyện , mà là đến lúc.
“Lúc nào cũng ! Nếu là , tại chịu giải thích?” Cô lạnh, buông tay định mở cửa xe rời .
Vừa mở cửa, cô như nghĩ đến điều gì, cô đầu , dùng giọng mỉa mai từng : “Từ hôm nay trở , tất cả những gì em còn liên quan đến nữa. Chúng chia tay trong êm .”
Rầm!
Cửa xe đóng sầm . Thương Dục Hoành chậm rãi mở mắt, bóng lưng cô đơn ngoài cửa kính, trong lòng như vỡ vụn.
Một lúc , lấy điện thoại gọi :
“Ảnh còn bản chứ?”
…
Tang Vãn cầm ảnh, lững thững bước phố mục đích. Lần nào cũng , khi cô sắp chạm đến sự thật, Thương Dục Hoành chen .
Rốt cuộc là như thế nào?
Anh đáng để cô yêu ?
Đầu cô như nổ tung. Khi ngang qua cây cầu vượt, cô dừng bước, nâng tấm ảnh lên, nước mắt rơi ngừng.
Bỗng một cơn gió mạnh thổi tới, cuốn tấm ảnh khỏi tay cô, rơi xuống khỏi lan can cầu.
Không kịp nghĩ gì, cô vội vàng với tay chộp lấy. Giây phút đó, cô chẳng cần gì nữa, chỉ cần tấm ảnh thôi.
Thân thể cô nghiêng ngoài, gần như lơ lửng . Người đường xung quanh hoảng hốt hô lên: “Cô gái ơi, chuyện gì cũng đừng dại dột mà!”
Tang Vãn như thấy, vẫn cố với tay bắt lấy tấm ảnh.
Đột nhiên, một cánh tay siết ngang eo cô từ phía , kéo cô mạnh về .
Cô chỉ thể trơ mắt những bức ảnh rơi xoáy gió, biến mất còn dấu vết.
“Không sống nữa ?!”