NUÔNG CHIỀU - Chương 62: Bé dính người
Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:09:41
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tang Vãn vội vàng dời ánh mắt đi, giả vờ như chưa thấy gì nhưng biểu cảm trên gương mặt cô đã hoàn toàn bán đứng chính mình.
Thương Dục Hoành vừa xoay người lại liền nhìn thấy đôi má đỏ bừng của cô, cứ tưởng cô lại bắt đầu sốt, vội đưa tay sờ lên trán.
Cảm nhận được độ nóng phả ra từ trán mình, Tang Vãn nắm chặt chăn, mím chặt môi.
“Thuốc anh để sẵn rồi, lúc về nhớ mang theo.” Giọng Thương Dục Hoành điềm đạm, chẳng khác gì mọi khi.
Tang Vãn khẽ gật đầu, vén chăn xuống giường, vòng tay ôm lấy eo anh: “Nhưng bây giờ em chưa muốn đi.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Phải nói rằng, lúc này cô chính là “bé dính người” chính hiệu, giọng điệu còn mang theo chút nũng nịu.
Thương Dục Hoành đưa tay nhéo má cô, bình thản nói: “Anh phải về nhà rồi.”
“Vậy... Anh không thể tăng ca thêm một chút sao?” Tang Vãn lại giở tính trẻ con.
Thương Dục Hoành bật cười, dùng ngón tay gõ nhẹ lên sống mũi cô: “Bé dính người.”
Cô rúc đầu vào lòng anh, phồng má: “Thì em dính anh đấy!”
“Được rồi, đừng làm loạn nữa.” Thương Dục Hoành bảo cô ăn cơm trước, còn mình ra ngoài xử lý công việc.
Phải nói rằng, nghỉ ngơi ở đây thật sự rất thoải mái khiến Tang Vãn chẳng muốn rời đi.
…
Hôm sau
Cô đã hết sốt, chỉ còn ho lặt vặt. Sáng sớm nhận được thông báo đến phòng họp lớn dự họp, Sài Thanh Oánh còn than vãn vì lại phải họp.
Trong phòng họp, Đỗ Hùng ngồi ở ghế chủ tọa - vị trí vốn là của Thương Dục Hoành - anh ta trông bình thản, ánh mắt mang ý cười khi thấy mọi người bước vào.
Tang Vãn đảo mắt một vòng không thấy Thương Dục Hoành đâu, trong lòng không khỏi cảm thấy bất công thay anh.
Anh chỉ là bị giáng chức, rõ ràng giờ hai người ngang hàng, vậy mà trông Đỗ Hùng cứ như thể thăng chức vậy.
Đợi mọi người ngồi ổn định, Thương Dục Hoành mới ung dung đẩy cửa bước vào. Hôm nay anh vẫn mặc vest chỉnh tề, chỉ là cà vạt chuyển sang màu đỏ đậm. Tang Vãn liếc nhìn, đôi má lại khẽ ửng đỏ.
Tối qua cô bám anh mãi không cho về, cuối cùng anh phải ngủ lại phòng nghỉ, còn nhờ người mang quần áo tới.
Chiếc cà vạt đỏ đậm kia chính là do Tang Vãn tự tay thắt cho anh, dù tay nghề vụng về còn bị anh trêu chọc một trận. Tang Vãn tất nhiên không chịu thua, liền “trừng phạt” anh một trận ra trò.
Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, ánh mắt Thương Dục Hoành khi nhìn cô trở nên dịu dàng hẳn. Cuối cùng vẫn là Tang Vãn ngượng ngùng rút mắt về trước, che miệng ho khan mấy tiếng để giấu sự lúng túng.
“Hôm nay chủ yếu là để thông báo nhiệm vụ của các phòng ban quý tới, cùng với dự án mới.” Đỗ Hùng ngồi thẳng người, ra dáng một lãnh đạo.
Thương Dục Hoành ngồi cạnh anh ta, chân dài bắt chéo, ánh mắt lười biếng đảo quanh phòng, cuối cùng dừng lại trên người Tang Vãn.
Sài Thanh Oánh nhỏ giọng hỏi Tang Vãn trưa nay ăn ở căng tin hay đặt đồ ngoài. Vì không được dùng điện thoại trong lúc họp, hai người giống học sinh lén truyền giấy.
Không biết cô đọc được gì, mà Tang Vãn che miệng cười khúc khích. Vô tình ngẩng đầu lên, liền chạm mắt Thương Dục Hoành đang ngồi chếch đối diện.
Não Tang Vãn như bị nhảy điện, giơ tay làm dấu trái tim với anh một cách ngớ ngẩn.
Thương Dục Hoành cúi đầu khẽ bật cười khiến Đỗ Hùng phải nhíu mày, tưởng mình nói điều gì sai.
“Thương tổng, anh có ý kiến gì khác sao?” Đỗ Hùng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-62-be-dinh-nguoi.html.]
Thương Dục Hoành ho nhẹ, ngẩng đầu, lại trở về dáng vẻ nghiêm nghị: “Về dự án mới, Đỗ tổng đã điều tra đến đâu rồi?”
“Bối cảnh đối tác, độ tín nhiệm cơ bản đều đã điều tra xong, không vấn đề.” Đỗ Hùng trả lời dứt khoát.
Im lặng vài giây, Thương Dục Hoành chậm rãi nói: “Rủi ro khá cao, nếu Đỗ tổng đã quyết, vậy cứ làm.”
Anh chỉ nhắc nhở một cách kín đáo nhưng Đỗ Hùng lại hiểu thành anh muốn giành dự án.
“Thương tổng, dự án nào mà chẳng có chút rủi ro. Được tôi chọn trúng là vinh hạnh của nó rồi, anh thấy đúng không?” Đỗ Hùng cười gượng, lời lẽ châm chọc.
Thương Dục Hoành gật đầu, hai tay đan vào nhau đặt nhẹ trên bàn: “Ha, tôi thì không chắc lắm.”
Mọi người: “?”
Hai sếp định đánh nhau à? Quả đúng là một núi không thể có hai hổ. Trước đây Thương Dục Hoành ở cấp cao hơn, từ khi bị giáng chức, Đỗ Hùng liền ra vẻ lãnh đạo, chỉ tay năm ngón, ai mà chịu nổi?
Mà Thương Dục Hoành đã ở Giang Minh lâu hơn Đỗ Hùng, sao có thể cam lòng làm cấp dưới của anh ta?
“Đã vậy, chi bằng để mọi người bỏ phiếu quyết định?” Đỗ Hùng cười tươi, ra vẻ dân chủ nhưng thật ra là ép mọi người chọn phe.
Để thể hiện công bằng, Đỗ Hùng cho bỏ phiếu ẩn danh. Tang Vãn đã quyết ngay từ đầu sẽ bầu cho Thương Dục Hoành, liền nhanh chóng viết tên anh.
Liếc nhìn bên cạnh, dường như ai cũng đang ngấm ngầm đứng về phía Đỗ Hùng?
Sao hắn ta mua chuộc lòng người nhanh vậy?
“Vãn Vãn, lúc này nên giữ mạng trước, mau xé đi viết lại.” Sài Thanh Oánh thì thầm, tranh thủ lúc không ai chú ý xé tờ phiếu trong tay cô.
Tang Vãn ngơ ngác: “Sao? Chẳng phải nói là bỏ phiếu tự do sao?”
“Đỗ tổng mới là người sẽ dẫn dắt Mỹ Ích trong tương lai. Còn Thương tổng chỉ là tạm thời, chẳng biết lúc nào sẽ bị điều về tổng bộ. Bầu cho anh ấy là đứng nhầm phe rồi.” Sài Thanh Oánh nhỏ giọng giải thích.
Cô lại xé một tờ giấy mới, viết tên Đỗ Hùng thay cho Tang Vãn.
“Đứng nhầm phe à?” Tang Vãn khẽ cười lạnh, giật lại tờ phiếu: “Tôi lại thấy mù quáng theo đám đông mới là đứng nhầm.”
Cuối cùng, Tang Vãn vẫn bỏ phiếu cho Thương Dục Hoành. Không phải vì quan hệ cá nhân mà vì cô cảm thấy anh không đáng bị đối xử bất công như vậy.
Kết quả nhanh chóng được trợ lý của Đỗ Hùng thống kê, số phiếu cho Thương Dục Hoành rất ít. Đỗ Hùng khoanh tay, giọng mỉa mai: “Thương tổng, thấy chưa?”
Thương Dục Hoành, thấy chưa? Mọi người đều về phe tôi rồi.
Thương Dục Hoành chẳng buồn quan tâm, đứng dậy vỗ vai hắn: “Chúc mừng Đỗ tổng đạt được nguyện vọng.”
Không hiểu sao, nghe anh nói một câu nghiêm túc như vậy, cả người Đỗ Hùng lại nổi da gà.
…
Tan họp xong, Tang Vãn buông mọi thứ, lao ngay đến văn phòng Thương Dục Hoành.
Trong thang máy, cô liên tục ấn nút lên tầng: “Mau lên, mau lên…”
Trực giác nói cho cô biết, giờ này chắc chắn Thương Dục Hoành đang buồn, cô phải làm gì đó cho anh.
Đúng lúc đang giờ ăn trưa, mọi người đều ra ngoài, thang máy gần như trống.
Xuống đến tầng, Tang Vãn chạy thẳng tới văn phòng anh, vì quá gấp nên quên cả gõ cửa, đẩy cửa bước vào và lập tức nhào vào lòng anh ôm chặt.
“Đừng buồn nhé, em đã bầu cho anh rồi đó~” Cô gái ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, giọng ngọt ngào dịu dàng.