NUÔNG CHIỀU - Chương 61: Hậu quả
Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:08:33
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ai cho anh đánh người hả? Anh không nghĩ đến hậu quả sao? Nếu thật sự đánh c.h.ế.t ông ta rồi thì nửa đời còn lại của anh tính sao đây?” Tang Vãn mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc.
Gương mặt tuấn tú của Thương Dục Hoành không chút cảm xúc d.a.o động, anh điềm nhiên nói:.”Ồn ta đáng bị đánh. Cho dù không có anh thì cũng sẽ có người khác đánh ông ta thôi.” Anh nghiêng đầu, chống một tay lên thái dương.
Tang Vãn giận đến run người, túm lấy cà vạt anh, bàn tay mảnh mai nâng cằm anh lên, đôi mắt tròn xoe trừng lớn: “Đó là chuyện của người khác, còn anh…”
Cô tức đến không nói nên lời, chỉ cảm thấy hành động của Thương Dục Hoành quá bốc đồng. Dù là vì cô nhưng suýt nữa anh đã đánh đổi cả sự nghiệp và tương lai của mình.
Cô thấy không đáng thay anh. Bởi rõ ràng, ban đầu cô tiếp cận anh chỉ để lợi dụng. Vậy mà người đàn ông trước mặt lại vì giúp cô trả thù mà không ngại đánh cược cả cuộc đời mình.
“Em không đáng để anh làm vậy.” Cô quay mặt đi, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Tang Vãn lại muốn khóc. Rõ ràng cô từng nói với anh những lời rất tổn thương, lại còn nhiều lần giở tính trẻ con trước mặt anh. Thế mà anh chẳng giận, ngược lại còn âm thầm giúp cô.
Cô sợ... nếu điều tra ra cái c.h.ế.t của cha thật sự có liên quan đến anh thì đến lúc đó... cô biết phải đối mặt thế nào đây?
Thương Dục Hoành giơ bàn tay thon dài, chạm vào cằm cô, nhẹ nhàng xoay mặt cô lại:.”Không đáng thì cũng đã đánh rồi, biết làm sao giờ?”
Đấy, anh chính là như vậy, ngay cả một câu dỗ dành cũng chẳng biết nói.
Tang Vãn đứng dậy, đảo mắt nhìn căn phòng nhỏ chật chội: “Có hộp y tế không?”
“Trên tủ kia.” Thương Dục Hoành chỉ vào cái tủ đứng đối diện cô.
Tang Vãn bước tới, kiễng chân lấy hộp y tế, tìm bông tăm và thuốc mỡ kháng viêm.
Sau đó cô quay lại, mở bao bông tăm, thấm thuốc rồi nhẹ nhàng bôi lên vết thương ở khóe miệng anh. Dù vết thương không sâu nhưng rõ ràng chưa được xử lý tốt. Điều này càng khiến Tang Vãn giận hơn, cô cảm thấy anh thật đáng đời, chẳng biết quý trọng thân thể mình.
Hai người ngồi rất gần. Khi bôi thuốc, Tang Vãn để ý thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, cô cố tình tăng lực tay một chút.
Thấy người đàn ông lớn đầu này đau đến thở mạnh mà lại không dám kêu thành tiếng, Tang Vãn thấy thật hả giận.
Trừng phạt nho nhỏ xong, cô lại thấy xót anh, vừa bôi thuốc vừa nhẹ nhàng thổi.
Yết hầu Thương Dục Hoành khẽ trượt lên xuống, tay anh mấy lần muốn giơ lên rồi lại thôi, cuối cùng vẫn chẳng làm gì cả.
Tang Vãn đương nhiên hiểu anh đang nghĩ gì, môi cô khẽ cong lên, sau đó thản nhiên ngồi lên đùi anh.
Bôi thuốc xong, cô xoa đầu anh, rồi khẽ chạm môi lên môi anh, giọng điệu trêu chọc: “Thưởng cho anh đó.”
Hành động này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, nếu Thương Dục Hoành còn nhịn nữa thì đúng là nên đi kiểm tra sức khỏe.
Anh trầm giọng: “Tang Vãn, đừng khiêu khích anh.”
Tang Vãn giả vờ ngây thơ, thậm chí còn đổi tư thế trên đùi anh: “Anh nói gì? Em không nghe rõ, nói lại đi… Ưm~”
Thương Dục Hoành lập tức giữ sau gáy cô, mạnh mẽ hôn xuống, sâu đến mức cả hai đều khó thở.
Tang Vãn vòng tay ôm cổ anh, hai thân thể càng lúc càng gần sát.
Không khí trong văn phòng nhanh chóng trở nên ám muội, đến khi đang mơ hồ chìm trong cảm xúc, Tang Vãn bất ngờ rút người ra, kéo tay anh: “Em chưa ăn trưa, em đi trước đây.”
Nói rồi, cô đứng dậy tính bước ra cửa, thì vòng eo đã bị một cánh tay rắn chắc quàng qua.
Thương Dục Hoành thở gấp, kéo cô lại, cúi người bế bổng, nhẹ nhàng cắn vào vành tai đỏ bừng của cô: “Anh đã bảo đừng chọc anh. Đã chọc rồi, thì phải chịu hậu quả.”
Tang Vãn trong lòng vui như mở hội, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lạnh lùng: “Nhưng em đói…”
“Đói thì mặc kệ.” Giọng Thương Dục Hoành như một gáo nước lạnh tạt thẳng mặt.
Tang Vãn bĩu môi, trách anh chẳng có chút lãng mạn nào. Đến mức này rồi mà không nói nổi một câu tình tứ à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-61-hau-qua.html.]
Thương Dục Hoành ôm cô đi vòng qua tủ sách, nơi đó hóa ra là một phòng nghỉ.
Không trách được bên ngoài nhìn nhỏ như vậy, hóa ra là có vách ngăn. Trong phòng nghỉ có một chiếc giường lớn, đóng cửa lại là thành phòng ngủ riêng biệt.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, thong thả tháo cà vạt.
Tang Vãn trêu: “Giường này có bao nhiêu phụ nữ từng nằm rồi?”
Thương Dục Hoành nhếch môi, quay đầu nhìn cô: “Muốn biết à?”
“Không thèm!” Cô kéo chăn trùm kín đầu, giọng nũng nịu: “Em mắc bệnh sạch sẽ, không thích dùng đồ người khác đã dùng.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Thật ra câu này cũng là cách gián tiếp dò hỏi anh đã từng qua lại với bao nhiêu phụ nữ.
Thương Dục Hoành ngồi xuống mép giường, cố tình không trả lời: “Tự đoán đi.”
…
Cuối cùng chẳng ăn được bữa trưa nào, còn hao tốn vô số thể lực, Tang Vãn mệt đến mức ngủ thiếp đi ngay sau đó.
Mơ màng nghe tiếng cửa mở, có người ngồi xuống bên giường, sờ trán cô.
Mi mắt cô nặng trĩu, người thì như rơi xuống vực sâu.
Lúc tỉnh dậy, trời đã tối, cô dụi mắt, ngồi mơ màng trên giường một lúc.
“Cô Tang tỉnh rồi.” Người đang rút kim truyền là một nữ bác sĩ. Tang Vãn cúi đầu nhìn, phát hiện mình đang truyền dịch.
“Bác sĩ, tôi… bị sao vậy?” Cô nhíu mày, khó hiểu hỏi.
Nữ bác sĩ cười nhẹ, dịu dàng nhắc nhở:
“Người trẻ cũng phải biết tiết chế, đã sốt rồi còn không chịu nghỉ ngơi.”
Câu nói này khiến mặt Tang Vãn đỏ như máu, cô sốt sao?
Bảo sao sáng dậy đầu cứ đau âm ỉ, thì ra là do sốt.
“Cảm ơn bác sĩ.” Cô xấu hổ gãi đầu, cười gượng vài tiếng.
Thấy cô tỉnh, nữ bác sĩ thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Trước khi đi còn dặn dò Thương Dục Hoành vài câu.
Tang Vãn lật chăn bước xuống, vừa chạm chân xuống sàn đã thấy không chân thật, đầu vẫn còn choáng, cô cúi người xỏ giày.
Bất ngờ có bàn tay nóng rực nắm lấy tay cô khiến cô ngẩng đầu vội vã.
“Đã xin nghỉ giúp em rồi, nằm nghỉ thêm chút nữa đi.”
Thương Dục Hoành tháo đôi giày cao gót cô vừa xỏ xong, vòng tay ôm ngang chân và eo, bế cô trở lại giường.
“Anh xin nghỉ giúp em?” Đầu Tang Vãn như nổ tung, không xong rồi!
Danh tiếng cô vốn đã chẳng tốt đẹp gì, không biết buổi chiều không có mặt ở công ty thì người ta lại đồn gì nữa.
“Ừm.” Thương Dục Hoành điềm đạm đáp, rồi nghiêng người mở hộp cơm giữ nhiệt lấy cháo trắng ra. “Anh không đủ tư cách đó sao?”
Tang Vãn gượng cười méo mó: “Cũng biết mình có chút tự giác rồi đấy.” Cô trả lại anh nguyên văn câu trước đó.
Nể tình cô đang bệnh, Thương Dục Hoành không đôi co. Múc cháo xong, anh lấy thuốc theo đơn của bác sĩ, dặn cô đúng giờ uống.
Nhưng đến khi Tang Vãn nhìn thấy một tuýp thuốc trong đó, tai cô lập tức đỏ bừng lên.