Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NUÔNG CHIỀU - Chương 60: Anh có đau không?

Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:08:31
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thương Dục Hoành giật mạnh cà vạt xuống, hung hăng siết chặt cổ Hạ Tuyên, ánh mắt đầy hung tợn như thể thật sự muốn siết c.h.ế.t hắn.

Hạ Tuyên giãy giụa, bám c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa đến xước cả tay, nhưng lập tức bị người đàn ông phía sau đạp một cú ngã lăn ra sàn, mặt mũi bê bết: “Khốn nạn... Thương Dục Hoành...”

“Mày... Mẹ nó... Có ý gì…” Hạ Tuyên mặt đỏ bừng, nhưng chẳng thể thốt nổi một câu đầy đủ.

Thương Dục Hoành một chân đạp lên người hắn, cúi người xuống, ánh mắt đỏ ngầu, cà vạt quấn quanh cổ càng lúc càng siết chặt.

“Tôi đã cảnh cáo ông, đừng chọc vào em ấy!” Giọng anh lạnh đến rợn người, quanh thân toát ra khí thế khiến người khác run sợ.

Hạ Tuyên vùng vẫy hai tay, làm vỡ cả bình hoa trong phòng, tiếng động lớn khiến người ngoài chú ý.

Thương Dục Hoành ngẩng đầu, khóa trái cửa, kéo ông dậy rồi đ.ấ.m liên tiếp vào cằm trái cằm phải.

Hạ Tuyên bị đánh đến mức suýt nôn ra mật, ôm bụng, sắc mặt trắng bệch: “Mày nói là... Tang Vãn sao?”

Ông ngửa đầu, thở dốc một lúc, rồi cố tình khiêu khích: “Con tiện nhân đó sớm bị tao chơi đến chán rồi…”

“Khốn nạn!” Ầm!

Thương Dục Hoành không chút biểu cảm, cầm bình hoa đập thẳng vào đầu ông ta. Hạ Tuyên ôm mặt rên rỉ, đồng thời đánh trả.

Một cú đ.ấ.m trúng mép môi, khóe miệng anh bị rách nhưng ánh mắt càng thêm giận dữ.

“Thích chơi lắm hả?”

“Thích kêu lắm hả?”

“Sao không kêu?”

“Không sướng à?”

Thương Dục Hoành túm tóc ông ta, bắt ông ta ngửa đầu lên, tay ông ta vung loạn trong không trung. Nhưng Thương Dục Hoành chẳng buồn tránh né, cứ để mấy cú đ.ấ.m vô lực nện vào người.

“Em ấy là người mà ông có thể đụng vào sao?”

“Bài học lần trước chưa đủ à?”

“Kêu đi! Không sướng à?!”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Là vợ Hạ Tuyên, bà phát hiện ra có chuyện bất thường.

“Thương Dục Hoành, tao nói cho mày biết... là con tiện nhân đó tự dâng lên đấy… Aaaa!” Hạ Tuyên đã có tuổi, làm sao chịu nổi trận đòn đó.

Đánh đến mệt, Thương Dục Hoành buông tay, đúng lúc cửa phòng bị đạp tung.

Vài cảnh sát ập vào, thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ còn cách đưa cả hai về đồn.

Trên mặt Thương Dục Hoành cũng đầy vết thương, trông chẳng nhẹ hơn Hạ Tuyên là bao.

Những ngày gần đây, ngoài ăn và ngủ, Tang Vãn không quan tâm đến bình luận trên mạng nữa, tinh thần có vẻ ổn hơn một chút.

Hôm nay, cô lại ngủ đến khi tự tỉnh, vừa mở cửa phòng chuẩn bị ăn sáng thì nghe thấy giọng Hạ Ly từ phòng khách:.“Cậu nói là anh ta đánh người giúp Vãn Vãn, rồi bị nhốt luôn sao?”

“Ừm, bên kia không chịu hòa giải, tình hình hơi khó giải quyết.” Thịnh Sơ thở dài, vẻ mặt nặng nề.

Tang Vãn đứng ở cửa, không lên tiếng, cố gắng lắng nghe rõ hơn.

Thịnh Sơ thở dài lần nữa: “Nếu tối qua tớ khuyên anh ta qua điện thoại, có khi mọi chuyện đã không thành ra thế này. Bên kia còn nói đây không phải lần đầu bị đánh nên vụ việc nghiêm trọng hơn. Nói sao anh ta lại chạy đến tận nhà người ta, suýt đánh c.h.ế.t người.”

“Trời ạ, tôi thật sự chịu thua luôn!” Thịnh Sơ vung tay, vẻ mặt bất lực khi nhắc đến Thương Dục Hoành.

Hạ Ly mím môi: “Chuyện này tạm thời đừng nói với Vãn Vãn, tớ sợ cậu ấy lại suy nghĩ lung tung.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-60-anh-co-dau-khong.html.]

Rầm!

Cửa phòng đóng sầm lại. Cả Hạ Ly và Thịnh Sơ nhìn về phía đó, lặng người giây lát.

Tang Vãn trở về phòng, lấy điện thoại ra. Chiếc điện thoại cô đã không đụng đến mấy ngày đang cắm sạc, đợi máy lên rồi lập tức gọi cho Thương Dục Hoành.

Dù Thịnh Sơ không nói tên, cô cũng biết họ đang nói đến ai. Nghĩ đến lần trước anh ra mặt giúp mình, trái tim cô lại nhói lên.

Anh thật ngốc…

Cô gọi liên tục hơn chục cuộc nhưng không ai nghe máy. Tang Vãn bắt đầu cảm thấy bất an.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Cô thay đồ, bắt taxi đến công ty. May mà ở công ty chưa ai biết chuyện, cô phần nào yên tâm, lấy lý do quay lại lấy đồ để hỏi thăm tình hình của Thương Dục Hoành.

Ba ngày sau, Thương Dục Hoành trở lại công ty làm việc nhưng đồng thời cũng có thông báo về điều chuyển chức vụ.

Hạ Tuyên đã gửi email cho tổng bộ, kể chi tiết việc nhiều lần bị Thương Dục Hoành đánh đến chảy m.á.u đầu.

Tổng công ty cho rằng hành động của anh là không thích hợp. Anh còn trẻ mà nắm quyền lớn khiến những người muốn lật đổ anh càng có cớ để hợp lực.

Kết quả Thương Dục Hoành bị giáng chức, tạm thời không thể trở về tổng bộ, chỉ làm việc ở chi nhánh Giang Minh, ngang hàng với Đỗ Hùng.

Trước khi bị cách chức, anh vẫn để Tang Vãn quay lại làm việc. Tuy nhiên, chuyện anh đánh người trong nội bộ cũng nhanh chóng lan truyền.

Mọi người bất ngờ, không rõ giữa họ có mâu thuẫn gì về lợi ích?

Giờ nghỉ trưa, Tang Vãn không ăn mà đi thang máy đến văn phòng Thương Dục Hoành.

Từ khi anh bị giáng chức, Đỗ Hùng liền đề nghị đổi phòng làm việc với anh. Chốn công sở là vậy, chỉ cần anh sa cơ, mọi người liền trở mặt.

Thương Dục Hoành chẳng buồn tranh cãi, chấp nhận chuyển đến căn phòng nhỏ hơn.

Tang Vãn đứng trước cửa, tim đập thình thịch, chỉnh lại tóc tai và quần áo, hít sâu một hơi rồi gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng đàn ông trầm thấp vọng ra từ trong.

Cô đẩy cửa bước vào, Thương Dục Hoành vẫn đang chăm chú viết gì đó, mặc bộ vest đen, vẻ mặt lạnh lùng như trước.

Cô đi giày cao gót đến gần anh, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn người đàn ông đang tập trung làm việc.

“Đặt tài liệu lên bàn.” Anh không ngẩng đầu, cũng không nhận ra người trước mặt là ai.

Thấy người kia vẫn im lặng, anh bổ sung: “Có gì thì nói, tôi không bị điếc.”

Tang Vãn vẫn không nói gì nhưng mắt đã bắt đầu đỏ hoe.

Vì cô nhìn thấy một vết thương dài đang đóng vảy trên mu bàn tay anh, vết thương trông rất nặng.

“Anh có đau không?” Một lúc sau, cô đưa tay lau nước mắt.

Nghe tiếng cô, Thương Dục Hoành bỗng ngẩng lên, ánh mắt điềm tĩnh, có phần ngạc nhiên.

“Thương Dục Hoành, anh có đau không?” Cô lại hỏi lần nữa, rồi không kìm được nữa, nước mắt tuôn trào.

Thương Dục Hoành còn cầm cây bút trong tay, ánh mắt ngơ ngác, lát sau mới khẽ cười: “Sao lại hỏi thế?”

Tang Vãn bước đến trước mặt anh, nắm tay thành nắm đấm, đ.ấ.m nhẹ từng cú lên n.g.ự.c anh.

Nhưng cô không dám mạnh tay, sợ làm anh đau thật.

“Anh còn giả vờ! Còn giả vờ nữa!” Cô thấy đứng lâu mỏi chân, bèn ngồi luôn lên đùi anh.

Thương Dục Hoành cũng không phản đối, cứ để cô xả giận trên người mình.

Loading...