NUÔNG CHIỀU - Chương 56: Ở bên anh sẽ không có kết quả
Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:08:22
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sao... sao thế?” Tang Vãn thấy Thương Dục Hoành đột ngột dừng lại, ngơ ngác nhìn anh.
Cô chỉnh lại bộ quần áo bị kéo xộc xệch, ánh mắt không chớp dõi theo gương mặt nghiêng hoàn hảo của anh, trong lòng đầy mong đợi.
Thương Dục Hoành mặc lại áo, cài cúc sơ mi, giọng trầm thấp: “Tang Vãn.”
Cô khẽ “ừm” một tiếng, rồi vòng tay ôm anh từ phía sau.
“Ở bên anh sẽ không có kết quả.” Thương Dục Hoành nghiêng đầu, nói với vẻ mặt vô cảm.
Vòng tay đang ôm quanh eo anh của Tang Vãn đột nhiên cứng đờ. Cô hơi há miệng, vẻ mặt ngơ ngác suốt một lúc lâu.
“Không có kết quả là sao chứ?” Cô run rẩy, dùng sức kéo vai anh quay lại: “Nếu không thích em, tại sao lại tốt với em như vậy?”
“Nếu không thích em, tại sao lại làm những chuyện khiến em hiểu lầm?”
“Nếu không thích em, tại sao lại đồng ý đón năm mới cùng em?”
“Nếu không thích em, tại sao lại lên giường với em?”
Cô liên tiếp đặt ra bao câu hỏi nhưng người đàn ông trước mặt vẫn không hề phản ứng.
Tang Vãn cúi đầu, nước mắt nóng hổi rơi xuống lòng bàn tay. Cô hít hít mũi, giọng run rẩy rõ rệt: “Thương Dục Hoành, chúng ta kết thúc mối quan hệ mờ ám này đi.”
Lúc này đầu óc cô rối như tơ vò. Cô vội vàng xuống giường, cầm theo đồ đạc cá nhân rời khỏi phòng.
Là do cô ảo tưởng, cô cứ nghĩ khoảng thời gian bên Thương Dục Hoành đã đủ để kéo gần mối quan hệ giữa hai người.
Có lẽ do men rượu bốc lên, cô mới liều lĩnh nói ra lời đó, cô chỉ là muốn tranh thủ một cơ hội cho mình mà thôi.
Không khí náo nhiệt của đêm giao thừa dần tan biến. Tang Vãn chỉ mặc một chiếc váy mỏng, đi vội đến nỗi quên luôn khoác áo ngoài.
Trên phố lúc rạng sáng đã bắt đầu có tuyết rơi. Cô lạnh đến đỏ ửng cả chóp mũi, tinh thần dần tỉnh táo hơn đôi chút.
“Tang Vãn, sao mày lại ngu ngốc đến vậy chứ!” Cô ngồi trên băng ghế dài trong công viên, lầm bầm tự trách: “Tất cả sự khó xử hôm nay là do mày yêu nhầm người.”
Cô cắn chặt môi, co gối lên rồi vùi đầu vào, trút nỗi lòng trong một công viên trống vắng không người.
Từ lần công tác trước, khi biết Thương Dục Hoành đã đánh Hoắc Tuyên một trận ra trò, Tang Vãn dần dần dẹp bỏ nghi ngờ trong lòng. Nếu thật sự như Hạ Tuyên nói thì Thương Dục Hoành đã chẳng ra tay vì cô, trái lại còn phải mừng rỡ mới đúng.
Vậy tại sao...
Tang Vãn đã đi được nửa tiếng, còn Thương Dục Hoành vẫn ngồi im trong khách sạn, giữ nguyên tư thế ban nãy, tâm trạng cực kỳ tệ.
Anh đốt hết điếu thuốc này đến điếu khác, gạt tàn đã chật cứng nhưng lòng anh vẫn chẳng nhẹ nhõm hơn.
Anh không dám tùy tiện hứa hẹn với cô. Xuất thân từ một gia đình tan vỡ, trong suy nghĩ hạn hẹp của Thương Dục Hoành, hôn nhân là nhà tù, là xiềng xích. Nó sẽ bào mòn tình yêu rồi kết thúc bằng ly hôn như cha mẹ anh.
Từ nhỏ anh đã phải chịu ánh mắt khinh bỉ từ họ hàng. Sau khi trưởng thành, anh lại càng sợ hôn nhân. Anh hoàn toàn có thể từ chối đề nghị “yêu theo hợp đồng” của Tang Vãn, giống như cách anh từ chối những cô gái khác. Nhưng rốt cuộc... anh vẫn do dự.
Reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai trong căn phòng yên tĩnh. Thương Dục Hoành không thèm nhìn màn hình, trực tiếp nhấn nghe.
“Cô Hàn... lại tự sát rồi.” Giọng Kỷ Tô có vẻ gấp gáp, âm thanh xung quanh cũng rất hỗn loạn.
Bàn tay đặt trên đùi của Thương Dục Hoành chầm chậm siết lại: “Tôi đến ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-56-o-ben-anh-se-khong-co-ket-qua.html.]
Đây không phải lần đầu Hàn Thanh Đại tìm đến cái chết. Cô thật sự đã không còn thiết sống nữa...
Thương Dục Hoành lập tức lái xe tới. Vừa đến bệnh viện đã thấy cha mình ngồi ở hàng ghế trong khu cấp cứu, anh không do dự mà tung một cú đ.ấ.m thẳng mặt.
Tóc cha anh đã bạc nhiều nhưng đôi mắt vẫn sắc lạnh đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Dục Hoành, con làm gì vậy?” Ông ta nổi giận sau khi bị đánh.
Thương Dục Hoành siết chặt tay, túm lấy cổ áo ông kéo thẳng lên khỏi ghế: “Ai cho ông đến Giang Minh?”
“Con à, cha là cha con, đến thăm con thì sao chứ?” Ông ta cười lạnh.
Thương Dục Hoành thở ra một hơi, giơ tay định đánh tiếp thì bị Kỷ Tô kéo lại: “Đây là bệnh viện, đừng làm lớn chuyện. Cậu cứ ngồi đợi đi, mong là cô Hàn không sao.” Kỷ Tô khuyên can mãi mới khiến anh tạm bình tĩnh.
Cha anh nhún vai, vỗ vỗ lại vạt áo nhăn nhúm, rồi nửa ngồi nửa quỳ xuống trước mặt Thương Dục Hoành: “Con để tâm đến nó như vậy, sao không cưới nó luôn đi? Đỡ để cha với mẹ con lo chuyện cưới xin của con đến bạc đầu.”
Ông ta nói “nó”, Thương Dục Hoành hiểu rõ là ai.
Anh trực tiếp phớt lờ ông ta, nếu không phải đang ở bệnh viện thì anh đã đánh cho ông ta gãy xương rồi.
May thay, Hàn Thanh Đại được cứu kịp thời nhưng trạng thái tinh thần rất kém, không muốn gặp ai ngoài Thương Dục Hoành.
…
Tang Vãn đem chuyện đêm giao thừa kể lại cho Thịnh Sơ và Hạ Ly. Hai người họ đều có biểu cảm kỳ lạ.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Đặc biệt là Thịnh Sơ, đang cầm cốc nước thì đánh rơi, còn đổ ướt cả áo. Ngược lại, Hạ Ly lại rất bình tĩnh.
“Vãn Vãn, cậu còn nhớ lý do vì sao ban đầu tiếp cận anh ta không?” Hạ Ly nhấp ngụm cà phê, nhẹ giọng hỏi.
Tang Vãn mím môi, thở dài: “Tất nhiên là nhớ, nhưng mình...”
Thấy cô bắt đầu do dự, Thịnh Sơ lập tức nắm lấy tay cô đặt trên bàn, giọng run run: “Vãn Vãn, đừng mềm lòng! Tất cả là do anh ta diễn cho cậu xem!”
“Cái ông sếp đó thật sự quá tệ, hôm đó chính là đang diễn, không thì cậu sao dễ dàng rơi vào bẫy như vậy?”
Tang Vãn vô cùng rối rắm. Gần đây mỗi đêm cô đều mất ngủ vì lo nghĩ, thường gọi điện cho mẹ. Có khi còn nhắc tới cha, rồi nhắc tới Thương Dục Hoành.
Mẹ cô đánh giá Thương Dục Hoành rất cao, nói rằng anh là người lễ phép, điềm tĩnh, nhẫn nại. Nói chung hoàn toàn khác với hình ảnh mà Tang Vãn từng chứng kiến.
Cô cũng từng bóng gió hỏi mẹ về vụ cháy nhà kho mấy năm trước - một chuyện có thể liên quan đến Thương Dục Hoành. Nhưng mẹ cô chỉ nhẹ nhàng bảo: “Chuyện gì cũng cần bằng chứng, đừng vội kết luận rồi vu khống người khác.”
Tang Vãn nghĩ mẹ nói đúng. Trước đây, dù là Lê Hàm hay Hạ Tuyên cũng chỉ nói miệng, chứ chưa ai đưa ra được chứng cứ xác thực.
Có lẽ... cô thật sự đã hiểu lầm anh?
Thịnh Sơ biết cô đang rất mâu thuẫn, đứng dậy ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng: “Tớ biết chuyện này khiến cậu khó chịu, nhưng cũng mong cậu có thể nhìn nhận nó một cách lý trí.”
Thịnh Sơ cũng có những tâm tư thầm kín - mối tình đơn phương kéo dài hơn hai mươi năm nhưng anh không dám thổ lộ. Anh không dám đánh cược, sợ rằng thua là mất trắng.
Đúng lúc đó, Thương Dục Hoành bước vào quán để gặp khách hàng. Vừa đẩy cửa kính đã nhìn thấy Tang Vãn đang tựa vào lòng một người đàn ông.
Sắc mặt anh không có biểu cảm gì, bước chân vẫn thản nhiên bước vào.
Liên quan gì đến anh chứ, anh đâu phải bạn trai cô.
Tuy nói vậy, nhưng lúc bàn chuyện làm ăn, ánh mắt Thương Dục Hoành cứ không ngừng liếc về phía Tang Vãn.