NUÔNG CHIỀU - Chương 55: Có muốn cùng nhau đón năm mới không?
Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:08:19
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thương Dục Hoành lang thang ngoài đường một cách vô định. Anh không dám về nhà, sợ rằng vừa bước vào sẽ lại bị đánh đập. Về sau, chính là thầy cô ở trường phát hiện anh đã nghỉ học quá lâu, đến tận nhà tìm hiểu tình hình, lúc đó cha anh mới miễn cưỡng đón anh về.
Lần đầu tiên Thương Dục Hoành gặp Hàn Thanh Đại là ở nhà anh. Dì Vương bê món ăn vừa nấu ra sân, ánh mắt đầy dịu dàng: “Đại Đại, rửa tay ăn cơm nào.”
Thương Dục Hoành đứng trước mặt họ, nuốt nước miếng, không dám nhúc nhích. Dì Vương thấy vậy liền bước tới, nắm lấy bàn tay lấm lem của anh: “Sao chơi lâu vậy mới về? Haiz, con trai đúng là nghịch ngợm.”
Bà tươi cười kéo tay Thương Dục Hoành ra bồn rửa, rửa sạch tay và mặt cho cậu.
Hàn Thanh Đại mặc váy công chúa màu hồng, làn da trắng mịn, còn ngọt ngào gọi anh là “anh ơi”.
…
“Anh lại hút nhiều thuốc như vậy làm gì?”
Giọng Tang Vãn đột ngột vang lên bên tai khiến Thương Dục Hoành lập tức giấu điếu thuốc ra sau lưng, quay đầu khẽ nhắm mắt lại.
Anh cố gắng kiềm chế những giọt nước đang rưng rưng nơi khoé mắt, chỉ khi sắc mặt bình tĩnh trở lại mới quay người đối diện với cô: “Xin lỗi.”
Tang Vãn nhíu mày, trong đầu thoáng ngơ ngác. Anh... đang nói lời xin lỗi với cô? Cô không nghe nhầm chứ?
Vì vậy, cô kiễng chân chạm vào trán anh, kiểm tra thử: “Không sốt mà?”
“Nữa là anh c.h.ặ.t t.a.y em đấy.” Thương Dục Hoành cố ý lạnh mặt.
Tang Vãn bật cười: “Không sốt thật.”
Anh dịch sang cạnh thùng rác, dập tắt điếu thuốc chưa hút hết: “Hôm nay cảm ơn em.”
“Không có gì đâu.” Tang Vãn lắc đầu, vẻ mặt phấn khởi lạ thường.
“Nhặt được tiền hả?” Thương Dục Hoành hờ hững buông một câu.
Tang Vãn lập tức đập vào tay anh một cái: “Trong mắt anh, em thực dụng vậy sao?”
“Không thấy em có hứng thú với thứ gì ngoài tiền.” Anh phản bác ngay.
Tang Vãn tức đến phát cáu, không muốn nói chuyện với anh nữa, quay lưng bỏ đi. Mãi cho đến khi ra khỏi bệnh viện, cô mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng chưa nói.
“Có muốn cùng nhau đón năm mới không?” Cô đứng lại, nghiêm túc hỏi.
Thương Dục Hoành nhướng mày, bấm chìa khóa xe rồi lên xe trước, Tang Vãn cũng nhanh chóng ngồi vào ghế phụ.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Dương lịch. Một năm trôi qua thật nhanh.
“Tùy.” Cuối cùng anh cũng mở miệng.
Tang Vãn lóe lên chút vui mừng. Cô biết “tùy” của anh chính là đồng ý, nếu không thì anh đã sớm đuổi cô đi rồi.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Trước kỳ nghỉ Tết dương lịch, bộ phận thương hiệu không có việc gì gấp, ai nấy đều lướt điện thoại đợi tan ca.
Tang Vãn đã đặt bàn trước tại một nhà hàng, chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi đón năm mới cùng Thương Dục Hoành. Vì thế, cô huỷ luôn buổi hẹn tụ tập với Hạ Ly và Thịnh Sơ.
Thịnh Sơ mắng cô mê trai quên bạn, Hạ Ly thì bảo cô là đồ bạc tình nhưng Tang Vãn chẳng thèm để tâm.
Tan ca lúc 5 giờ rưỡi, Tang Vãn nhận được tin nhắn của Thương Dục Hoành, liền xuống bãi đỗ xe ngầm chờ anh. Cả hai như đang lén lút hẹn hò, bí mật gặp nhau trong xe.
Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám tân cổ điển màu xanh khói, dậy sớm cả nửa tiếng chỉ để trang điểm, làm tóc nhưng Thương Dục Hoành chẳng hề nhận ra sự thay đổi nào của cô.
Anh khởi động xe, rẽ vào khu phố thương mại nhộn nhịp.
Tối nay, họ trông chẳng khác gì một cặp tình nhân đắm chìm trong yêu đương. Lúc ăn, Thương Dục Hoành cẩn thận trải khăn ăn cho cô, còn giúp cô lau dầu mỡ dính ở khóe môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-55-co-muon-cung-nhau-don-nam-moi-khong.html.]
Lúc dạo phố, anh cũng luôn để ý người đi đường xung quanh để tránh ai đó va phải cô.
Tang Vãn cảm thấy thời cơ chín muồi, có những điều tối nay nhất định phải nói ra.
Sau bữa tối, Thương Dục Hoành mua một lốc bia, cả hai ngồi trên sân thượng hóng gió, chờ đón năm mới.
Ngón tay thon dài của anh cầm lon bia, ánh mắt nhìn xa xăm như thể đang định vị lại chính mình trong thành phố này.
Uống được vài ngụm, Tang Vãn thấy nóng, liền cởi áo khoác ném cho anh, bên trong chính là bộ sườn xám xanh khói kia.
Làn da cô trắng hồng, có chút đỏ lên vì hơi men, trông như một trái đào chín mọng.
Tòa nhà đối diện đã bắt đầu đếm ngược. Tang Vãn cúi đầu nhìn dòng người bên dưới đang reo hò, rồi nép vào lòng Thương Dục Hoành như một chú mèo con.
“Lạnh à?” Cổ họng Thương Dục Hoành khẽ động, bàn tay đang cầm lon bia bóp biến dạng.
Tang Vãn dụi mặt vào người anh, lí nhí:
“Ừm, lạnh quá.”
“Đáng đời, ai bảo mặc ít vậy.” Anh mắng một câu nhưng lại siết tay ôm cô chặt hơn.
Tang Vãn không vui, ngẩng đầu khỏi n.g.ự.c anh, nhìn thẳng vào mặt anh: “Sao lúc nào anh cũng như vậy vậy?” Cô dùng ngón tay bẹo môi anh, giận dỗi nói tiếp:
“Không thể nói lời quan tâm chút được sao?”
“Thương Dục Hoành, anh nghe thấy không hả?!”
Cô mỗi lần uống chút rượu lại bắt đầu nổi điên, Thương Dục Hoành thì đã quen.
Anh lại mở thêm một lon, ngửa đầu uống một ngụm, nét mặt không biểu cảm.
Tang Vãn kéo cà vạt anh, từ từ nâng người lên, khẽ cắn vào cổ anh như trút giận.
Bất chợt, đám đông dưới đường bắt đầu hô to: “3, 2…”
“1!” Tang Vãn cũng hô theo, rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ôm mình: “Năm mới vui vẻ!”
Lon bia trong tay Thương Dục Hoành lần nữa bị bóp méo như đang cố kiềm nén gì đó. Nhưng sau câu “năm mới vui vẻ” kia, anh không nhịn được nữa.
Anh đưa tay ôm lấy sau gáy Tang Vãn, cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt. Hơi thở cả hai ngày một dồn dập, gương mặt Tang Vãn đỏ rực nhưng lại không nỡ đẩy anh ra.
Thương Dục Hoành vừa buông ra, cô đã nôn nóng kéo cà vạt anh, hôn tiếp. Khi hai người gần vượt qua giới hạn, Tang Vãn bỗng yếu ớt nói: “Không muốn… ở đây.”
Anh khẽ cười một tiếng, rồi bế bổng cô lên, đi xuống theo lối thoát hiểm.
Tim Tang Vãn đập thình thịch. Lần trước là do bốc đồng, còn lần này thì sao?
Cô ngày càng không thỏa mãn với mối quan hệ “tình nhân theo hợp đồng” như hiện tại nữa.
Tầng dưới của tòa nhà chính là khách sạn năm sao. Hai người vừa bước vào, điện thoại của Tang Vãn lập tức đổ chuông.
Cô xấu hổ ra hiệu với Thương Dục Hoành, đành phải bắt máy trước: “Alo, sao thế?”
“Vãn Vãn, tớ thấy cậu rồi, cậu đang ở…”
Giọng Thịnh Sơ còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị Thương Dục Hoành giật lấy và tắt đi, sau đó cúi người hôn Tang Vãn lần nữa.
Gương mặt anh càng lúc càng gần, Tang Vãn mím môi, chần chừ lên tiếng: “Thương Dục Hoành… chúng ta ở bên nhau đi, giống như một cặp đôi thật sự.”
Động tác của anh khựng lại, sau đó ngồi dậy, im lặng không nói.
Tang Vãn ngơ ngác. Cô không hiểu mình nói sai chỗ nào, mà thái độ anh lại thay đổi nhanh đến vậy.