NUÔNG CHIỀU - Chương 54: Em muốn nói gì sao?
Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:08:17
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tang Vãn gật đầu, cô theo Thương Dục Hoành đến bệnh viện nhân dân Nam Nam Cốc.
Trong phòng bệnh, một người phụ nữ tóc đã hoa râm, gương mặt tiều tụy nằm trên giường. Nghe thấy có tiếng động ở cửa, bà theo phản xạ nhìn sang.
Thương Dục Hoành đẩy cửa bước vào, gương mặt không cảm xúc. Anh quay đầu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tang Vãn, dắt cô đi đến bên giường người phụ nữ.
“Tiểu Hoành.” Người phụ nữ ánh mắt rạng rỡ khi nhìn thấy anh.
Khâu Chiêu đang ngồi bên giường gọt trái cây cho người phụ nữ. Ánh mắt vô tình quét thấy hai người tay trong tay đầy thân mật, khoé môi bà khẽ cười nhẹ.
“Ngồi bên này đi.” Bà vừa nói vừa đứng dậy nhường chỗ ngồi cho họ.
Thương Dục Hoành không nói gì, kéo Tang Vãn ngồi xuống chiếc ghế duy nhất, còn anh thì đứng bên cạnh giường.
“Chào bác gái ạ.” Tang Vãn mím môi, lên tiếng chào Khâu Chiêu trước.
Khâu Chiêu mỉm cười thiện cảm, sau đó kéo thêm một chiếc ghế ngồi cạnh Tang Vãn.
“Chị à, giờ Tiểu Hoành cũng đã có bạn gái, bọn chúng chuẩn bị cuối năm kết hôn rồi. Chị cứ yên tâm.” Khâu Chiêu vỗ vỗ tay người phụ nữ trên giường.
Nghe đến từ “kết hôn”, sắc mặt Tang Vãn hơi khựng lại. Cô và Thương Dục Hoành… thật sự sẽ đi đến bước đó sao?
Mẹ Thương thở dài một hơi, vươn tay định nắm lấy tay Thương Dục Hoành nhưng anh lại lập tức né tránh.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Bà muốn nói gì?” Anh đứng thẳng người, nét mặt lạnh lùng như thể đang đối diện một người xa lạ.
Tang Vãn lén liếc nhìn biểu cảm của Thương Dục Hoành nhưng vẫn không đoán được gì.
“Tiểu Hoành, mẹ xin lỗi con, là mẹ sai rồi… cầu xin con đừng đối xử với mẹ như vậy có được không?” Mẹ Thương đột nhiên bật khóc nức nở.
Bà ấy không thể ngờ được rằng vào lúc mình sắp lìa đời, người ở bên lại chính là đứa con mà bà ấy từng vứt bỏ không thương tiếc.
Bà ấy vừa gào khóc vừa đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c mình: “Tất cả đều là lỗi của mẹ, mẹ nhất thời hồ đồ…”
Khâu Chiêu mấy lần định an ủi nhưng rồi lại thôi.
Tang Vãn lần đầu chứng kiến cảnh tượng như vậy, ngẩn người nhìn người phụ nữ đang tự đánh mình đến điên loạn, không khỏi hoảng sợ.
Sau một hồi tự trách, mẹ Thương bỗng nhìn về phía Tang Vãn, định lao đến nắm lấy tay cô. Nhưng Thương Dục Hoành đã sớm đoán trước, lập tức kéo cô ôm vào lòng.
Bàn tay với móng dài của mẹ Thương cào lên lưng rộng của anh, nhưng anh chẳng cau mày lấy một cái.
“Bà gặp người rồi, không có gì thì tôi đi đây.” Anh lạnh nhạt lên tiếng, đan c.h.ặ.t t.a.y vào tay Tang Vãn, không muốn nán lại thêm một giây.
Khâu Chiêu thấy vậy lập tức đứng chắn trước mặt họ: “Để Vãn Vãn ở lại nói chuyện với mẹ con một chút đi, bà ấy không còn nhiều thời gian nữa.”
“Để em ở lại nói chuyện với bác gái một lát nhé.” Tang Vãn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh, nói nhỏ.
Lông mày Thương Dục Hoành giãn ra đôi chút, anh cúi đầu nhìn cô: “Anh sẽ chờ em ngoài kia.”
Tang Vãn không dám hỏi nhiều về chuyện nhà của anh nhưng nhìn tình hình hiện tại, cô không ngốc đến mức không nhận ra quan hệ giữa anh và mẹ mình rất căng thẳng.
“Vâng, nhớ đừng hút thuốc nhiều nhé.” Cô nháy mắt, ánh mắt long lanh.
Thương Dục Hoành bị biểu cảm của cô chọc cười, không kìm được đưa tay xoa tóc cô, giọng dịu dàng: “Biết rồi.”
Cách họ tự nhiên bên nhau không lọt khỏi mắt Khâu Chiêu, bà khẽ cong môi, trong lòng càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-54-em-muon-noi-gi-sao.html.]
Sau khi anh rời đi, Tang Vãn lại quay về chỗ ngồi lúc nãy, lần này tinh thần của mẹ Thương đã ổn định hơn nhiều.
“Tiểu Chiêu nói cháu tên là Vãn Vãn đúng không?” Bà ấy nắm lấy tay Tang Vãn, áp nhẹ lên má mình.
Tang Vãn mỉm cười, ngoan ngoãn trả lời: “Vâng ạ, cháu là Tang Vãn.”
“Tiểu Hoành tính tình cộc cằn, là lỗi của bác. Sau này nếu nó khiến cháu buồn, mong cháu bao dung cho nó.” Bà ấy thở dài.
Tang Vãn dịu dàng cười: “Bác yên tâm, Thương tổng… À, Dục Hoành đối xử với cháu rất tốt, hiếm khi giận dỗi cháu.”
Nói xong câu đó, trong lòng cô lại lén trợn mắt. “Tốt với cháu” cái gì chứ, giận dỗi còn thiếu à? Cô đúng là mặt dày mới nói ra được câu trái lòng như vậy.
Mẹ Thương buông tay cô ra, từ dưới gối lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ: “Đây là quà gặp mặt bác chuẩn bị cho cháu. Bác không còn sống được bao lâu nữa, e là không chờ được đến ngày hai đứa cưới. Mà dù có chờ được, Tiểu Hoành chắc cũng chẳng muốn bác tham dự…”
“Vãn Vãn, cảm ơn cháu, nếu không có cháu thì có lẽ Tiểu Hoành sẽ cô đơn cả đời.” Nước mắt lấp lánh trong mắt bà ấy.
Tang Vãn nghe đến từ “cô đơn cả đời” thì ngẩn người. Chẳng lẽ là do Thương Dục Hoành yêu không được Hàn Thanh Đại?
Ban đầu cô cứ nghĩ cha mẹ anh phản đối anh và Hàn Thanh Đại bên nhau nhưng nghe khẩu khí của mẹ anh thì hình như không phải vậy.
“Bác… sao bác lại nói vậy?”
…
Khu vực hút thuốc trong bệnh viện
Thương Dục Hoành hút hết điếu này đến điếu khác, người nồng nặc mùi khói nhưng tâm trạng rối bời vẫn không khá hơn chút nào.
Đôi mắt anh nhìn thẳng về phía trước, đầu óc dường như đang lạc vào cõi xa xăm.
Năm anh sáu tuổi, cha mẹ cãi vã rồi ly hôn. Sau đó cả hai đều tái hôn.
Không ai muốn nuôi anh - một đứa trẻ khiến họ thấy vướng víu. Dù khi đó còn nhỏ nhưng anh vẫn nhớ rất rõ.
Sau khi chia tài sản, cha mẹ anh dứt áo ra đi không chút lưu luyến. Còn cậu bé Thương Dục Hoành chỉ biết đứng ngẩn ngơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khi mẹ thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi, anh chạy tới ôm chặt lấy chân bà ấy, khóc nức nở: “Mẹ ơi, mẹ đi thật sao?”
Trẻ con luôn có giác quan rất nhạy, dù người lớn không nói gì.
Nhưng mẹ anh chỉ lạnh lùng nói: “Mẹ và cha con ly hôn rồi. Tòa đã phán con thuộc về cha, con ở với ông ấy đi.”
“Con không muốn! Mẹ ơi, đừng bỏ con!” Tiếng khóc ngày càng lớn.
Mẹ anh tàn nhẫn gạt tay cậu bé ra, kéo vali, giày cao gót nện từng bước xa dần:
“Từ nay coi như con không có người mẹ này đi.”
Lúc đó, mẹ anh trẻ đẹp, có nhiều người theo đuổi, làm sao cam lòng ở lại với người bố chẳng ra gì?
Ngay khi mẹ rời đi, cha anh liền đuổi anh khỏi nhà: “Lát nữa dì Vương sẽ tới, đừng có đứng đây chướng mắt, cút ra ngoài!”
“Cha…” Đôi mắt sưng húp vì khóc, cậu bé vẫn lí nhí van xin: “Mẹ bảo con ở với cha mà…”
Cha anh nhả khói vào mặt con trai: “Mẹ mày là cái thá gì mà vứt rác cho tao xử lý? Biến đi khi tao còn chưa nổi điên!”
“Cha ơi!” Cậu bé chưa kịp rời khỏi thì đã bị cha cầm chổi đánh tới tấp.
Tất cả hận thù của ông ta đều trút lên người đứa trẻ sáu tuổi. Thương Dục Hoành bị đánh đến mình đầy máu, cuối cùng lê lết rời khỏi ngôi nhà từng là tổ ấm của mình.