NUÔNG CHIỀU - Chương 53: Đi gặp một người với anh
Cập nhật lúc: 2025-06-25 07:31:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Việc hợp tác với Mỹ Ích không phải tôi quyết định nhưng ở Nam Nam Cốc này, tôi vẫn có tiếng nói đấy.” Dư Phượng dựa vào khung cửa, kiêu ngạo nhướng mày.
Bà ta nói không sai, Dư Phượng đã bôn ba gần nửa đời người ở Nam Nam Cốc, được người ta gọi là “chị Phượng”, danh hiệu ấy đâu phải ai cũng xứng đáng.
“Tôi biết thật ra chị vẫn muốn hợp tác tiếp với Mỹ Ích, nhưng chúng tôi sẽ không cho chị cơ hội nữa.” Tang Vãn mỉm cười, nói ra những lời tuyệt tình nhất.
Tiểu Lý và Tiểu Vương đứng phía sau cô suýt thì nghẹt thở, liếc nhìn nhau rồi mỗi người một bên giữ lấy tay Tang Vãn: “Xin lỗi nhé, cô ấy mới đi làm chưa lâu, chỉ đang đùa thôi.”
Nói xong hai người định kéo Tang Vãn đi nhưng cô cau mày, khẽ quát: “Thả tôi xuống.”
Dư Phượng nở nụ cười nhưng nụ cười ấy khiến người khác lạnh sống lưng. Bà ta đưa tay vẫy nhẹ trong không trung: “Để cô ta nói hết đã.”
Tiểu Lý và Tiểu Vương đành buông tay, lùi về một bên.
“Chị cũng biết, điều Mỹ Ích không thiếu nhất chính là khách hàng. Một công ty có thể đứng vững trên thị trường quốc tế thì tất nhiên sẽ có lợi thế hợp tác riêng.” Tang Vãn tiến lên vài bước, khoanh tay trước ngực: “Sau khi chấm dứt hợp tác với Mỹ Ích, sao chị không chọn thương hiệu khác?”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Tất nhiên là tôi…” Dư Phượng định phản bác nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Tang Vãn vẫn bình tĩnh, mỉm cười: “Bởi vì chị vẫn đang tìm kiếm một công ty có chế độ đãi ngộ giống như Mỹ Ích đúng không? Mỹ Ích luôn rất coi trọng đối tác. Mỗi năm đều tổ chức huấn luyện miễn phí, đưa mọi người đi dự hội nghị. Ngay cả chi phí tiếp đãi khách hàng cũng đều được thanh toán.” Cô vỗ nhẹ vai Dư Phượng, như đang khuyên bảo đầy chân thành: “Nhưng bây giờ, chúng tôi không muốn hợp tác với chị nữa. Vì chúng tôi không cần một đại lý thích gây sự.”
Tiểu Lý và Tiểu Vương nhìn chằm chằm vào Dư Phượng, rõ ràng cô ta đang d.a.o động.
Nói xong một tràng, lòng Tang Vãn cũng có chút bất an. Cô đâu có tìm được đối tác mới nào, chỉ cố tình dùng lời lẽ áp lực để khiến Dư Phượng tự cảm nhận vị trí của mình mà thôi.
Dư Phượng im lặng suốt mười phút, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ ngầu. Bỗng nhiên bà ta nhấc ghế dưới đất lên ném mạnh về phía Tang Vãn: “Chỉ cần tôi còn ở đây, đừng hòng tìm người khác hợp tác!”
Tang Vãn hoàn toàn không ngờ Dư Phượng lại bạo lực đến vậy. Cô chưa kịp né tránh, chiếc ghế đã sắp sửa giáng xuống thì một thân hình ấm áp đột ngột ôm chặt lấy cô, kéo ra khỏi nguy hiểm.
Khi hoàn hồn lại, cô mới phát hiện người đang ôm mình chính là Thương Dục Hoành.
“Sao anh lại đến đây?” Tang Vãn ngơ ngác hỏi.
Thương Dục Hoành vén lại tóc mai rối bời của cô, dịu dàng vỗ đầu an ủi, sau đó mới quay người nhìn về phía Dư Phượng đang điên tiết phía sau.
“Cô đã có hành vi tấn công người khác, tôi sẽ báo cảnh sát xử lý.” Giọng anh lạnh lùng khiến ai nghe cũng rùng mình.
Dư Phượng không hề sợ hãi, trừng mắt nhìn Thương Dục Hoành, cười khẩy: “Cậu dọa ai đấy? Chi bằng quỳ xuống cầu xin tôi đi, biết đâu tôi đổi ý không gây khó dễ cho mấy người nữa.”
Thương Dục Hoành chẳng thèm phản ứng, cúi đầu gọi điện: “Chào anh, tôi muốn báo án.”
Vì Dư Phượng chưa gây thương tích nghiêm trọng nên cảnh sát chỉ nhắc nhở miệng. Nhưng chuyện này càng khiến bà ta căm ghét Tang Vãn hơn.
Từ đồn cảnh sát bước ra, Dư Phượng trừng mắt nhìn Tang Vãn một cái rồi hậm hực bỏ đi.
Tang Vãn muốn giải thích rằng chuyện báo cảnh sát không phải ý cô, thì cổ tay đã bị ai đó nắm kéo lại. Thương Dục Hoành ngẩng đầu nhìn cô: “Sao em ngốc vậy?”
“Em chỉ muốn làm tốt công việc của mình thôi.” Tang Vãn cong môi, giọng có phần bực bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-53-di-gap-mot-nguoi-voi-anh.html.]
Thương Dục Hoành vỗ mạnh lên trán cô, giọng trách móc: “Không biết nhờ người khác giúp sao?”
“Đau quá!” Tang Vãn cúi đầu, ngón tay nắm lại: “Em có gọi cho giám đốc Lê rồi mà, không thì làm sao biết được địa chỉ?”
Vừa nhắc đến cuộc gọi cho Lê Hàm, mặt Thương Dục Hoành càng đen sì. Anh tiếp tục búng trán cô mạnh hơn: “Sao mà ngốc vậy? Gọi cho cô ta thì được gì? Không biết lượng sức mình à? Làm bậy!”
Dù bị mắng tơi tả, Tang Vãn lại không giận chút nào. Cô chỉ vào Tiểu Lý và Tiểu Vương sau lưng: “Em có đồng đội mà.”
Đây là lần đầu Tiểu Lý và Tiểu Vương tiếp xúc gần với Thương Dục Hoành như vậy, hai người toát mồ hôi đầy trán, run rẩy lên tiếng: “Thương tổng, bọn tôi đi cùng cô ấy…”
Thương Dục Hoành thu tay lại, điều chỉnh tư thế đứng: “Vất vả rồi, mau về nghỉ đi.”
Hai người không dám nói thêm câu nào, lập tức chuồn khỏi tầm mắt của anh.
Vì chuyện vẫn chưa giải quyết xong, Tang Vãn cũng không tiện nán lại lâu. Cô vẫy tay chào: “Em đi trước nhé, còn công việc chưa xong.”
“Quay lại.” Giọng Thương Dục Hoành lạnh lùng, vang lên phía sau.
Tang Vãn cố gượng cười quay đầu lại:
“Thương tổng, chừng nào em chưa xử lý xong việc ở Nam Nam Cốc, em vẫn chưa thể về. Nếu anh có chuyện gì cần nói thì chờ em về được không?”
Ý ngầm là: Tránh xa em ra, giờ em không muốn thấy mặt anh.
Thương Dục Hoành cụp mắt, nhìn chăm chú vào nụ cười giả tạo trên môi cô: “Em chưa từng nghĩ tại sao người ta lại chỉ định em đi tìm đại lý à?”
Câu hỏi này Tang Vãn thật sự chưa từng nghĩ tới. Cô cứ ngỡ vì lần trước mình làm hỏng việc, liên lụy đồng nghiệp, nên được cho cơ hội để chuộc lỗi.
Chẳng lẽ...
Cô ngẩng đầu, cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt, cố đọc được điều gì đó từ đôi mắt anh.
Bỗng reng reng reng…
Điện thoại Thương Dục Hoành đổ chuông. Anh nhìn màn hình một lát, chần chừ vài giây mới bắt máy.
“Tiểu Hoành, mẹ con sắp không qua khỏi rồi, con về thăm bà một lần đi.” Giọng một người phụ nữ vang lên.
Sắc mặt Thương Dục Hoành không biến đổi, cười khẩy: “Liên quan gì đến con?”
“Sao con có thể nói vậy? Dù sao bà ấy cũng là mẹ con…”
Tang Vãn đứng rất gần, nghe rõ tiếng nức nở và oán trách bên trong điện thoại.
Cô đang định quay mặt đi thì ánh mắt lại vô tình lướt qua cằm của Thương Dục Hoành, một lớp râu xanh đã mọc, trông như mấy ngày rồi chưa cạo. Trong ấn tượng của cô, anh lúc nào cũng chỉn chu, sạch sẽ, vậy mà hôm nay lại lôi thôi như thế.
Cúp máy xong, Thương Dục Hoành quay sang cô nói: “Đi gặp một người với anh.”