NUÔNG CHIỀU - Chương 52: Ngủ xong thì bỏ chạy
Cập nhật lúc: 2025-06-25 07:31:16
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tang Vãn vốn không có ý định nghe lén, nhưng giọng nói kia nghe quen lắm, cô khẽ khàng đóng cửa phòng hồ sơ lại, cố gắng giấu mình.
Thương Dục Hoành quay lưng về phía cô, một tay chống hông, bóng lưng thẳng tắp: “Có tôi ở đây, đừng hòng làm tổn thương cô ấy.”
Câu nói ấy khiến Tang Vãn sững người. Cô mím môi, muốn nghe rõ hơn một chút, không ngờ lại vô tình va phải hộp giấy bên chân, tài liệu bên trong rơi vãi khắp nơi, cô vội cúi người nhặt lên.
Lúc ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt hai người xuyên qua tủ tài liệu giao nhau trong giây lát. Cô cười gượng một cái, sau đó xoay người bỏ chạy.
Trên đường về nhà, trong đầu Tang Vãn cứ lặp đi lặp lại những lời khi nãy Thương Dục Hoành nói.
Rốt cuộc là không cho ai làm tổn thương ai? Anh bảo ai tha cho ai?
Nghĩ nhiều quá khiến đầu óc cô đau nhức, đành giơ tay lên vỗ mạnh vào đầu mình mấy cái, cố ngăn bản thân tiếp tục miên man suy nghĩ.
Dạo gần đây, hình như cả hai đều có hiểu lầm về nhau, ai cũng không chủ động liên lạc.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Thương Dục Hoành ngồi trong văn phòng, thỉnh thoảng lại mở vòng bạn bè của Tang Vãn lên xem, kéo xuống toàn là mấy bài chia sẻ đời thường và vài câu than thở nho nhỏ.
Anh mở khung chat với cô ra, sắc mặt tối đi, rồi lập tức tắt màn hình điện thoại. Tại sao cứ là anh phải chủ động chứ? Người không giữ khoảng cách với người khác giới đâu phải anh.
Tang Vãn vẫn đi làm đều đặn mỗi ngày, buổi tối về nhà, cô thường ôm máy tính bảng ngồi trên sofa vẽ truyện tranh. Một bộ truyện kể về cách loài người thuần hóa một con “chó dữ”. Mỗi lần vẽ xong, cô lại đăng lên Weibo. Dần dần, truyện thu hút được một số lượng fan nhất định.
Người theo dõi ngày càng mong chờ tình tiết tiếp theo và lượt fan của cô trên weibo cũng đã vượt mốc một trăm ngàn.
Phần lớn cảm hứng trong truyện đều đến từ Thương Dục Hoành. Mỗi khi hai người giận nhau, cảm hứng của cô lại bùng nổ, thậm chí còn đăng thêm nhiều chương, điều mà fan cực kỳ mong chờ. Như tối nay chẳng hạn, Tang Vãn một hơi đăng liền ba chương.
Bình luận của fan:
@Ăn nho không nhả vỏ: Hôm nay tâm trạng của bà xã tốt ghê, tung chiêu lớn luôn kìa.
@Xơi xong chạy luôn: Cho hỏi con ch.ó dữ đó là bà xã đang nuôi hay muốn nuôi vậy?
@Ăn nho không nhả vỏ: Trên kia, người với chó mà cũng ship couple được hả?
@Bóng sen trong đèn: @Xơi xong chạy luôn tôi cứ tưởng chỉ mình tôi ship bà xã với con ch.ó ấy...
Tang Vãn không trả lời bất kỳ bình luận nào. Vẽ xong truyện, cô ném máy tính bảng sang bên, mở điện thoại lướt wechat, vẫn không thấy tin nhắn trả lời từ Thương Dục Hoành.
“Có bản lĩnh thì đừng bao giờ trả lời luôn đi!” Cô lầm bầm, tay chọc mạnh vào màn hình, tức tối nói.
Cơn giận không giải được, Tang Vãn lại mượn tranh truyện để trút nỗi lòng, bởi chỉ trong thế giới ấy, Thương Dục Hoành mới ngoan ngoãn và nghe lời cô.
Tổng công ty hạ chỉ tiêu mới: không được bỏ qua bất kỳ khu vực nào. Vì vậy, đại lý ở Nam Nam Cốc phải tuyển lại từ đầu. Điều này tạo áp lực lớn lên bộ phận kinh doanh, ngay lập tức có người lên tiếng phản đối, nói đại lý ở Nam Nam Cốc là do Tang Vãn làm mất nên lần này cô cũng phải đi cùng.
Sau khi nghe quyết định từ Lê Hàm, khóe môi của Sài Thanh Oánh cong lên mỉa mai: “Tự làm thì tự chịu.”
Tang Vãn chẳng bận tâm, cô đang ngay ngắn ngồi trước máy tính, bắt đầu tra thông tin các đại lý những năm trước.
Cô nghĩ thay vì than phiền môi trường thì thà bắt tay hành động luôn còn hơn. Cách nào rồi cũng có giải pháp thôi.
Nhưng tưởng tượng thì đẹp, hiện thực lại phũ phàng. Cô cùng đồng nghiệp đến Nam Nam Cốc, tất cả các kế hoạch chuẩn bị trước đều thất bại.
Họ tìm gặp các đại lý cũ, hoặc bị đuổi khỏi cửa, hoặc không ai để ý, công việc chẳng có tiến triển gì.
“Hay là bỏ cuộc đi.” Tiểu Lý thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-52-ngu-xong-thi-bo-chay.html.]
Tiểu Vương cũng tỏ vẻ chán nản: “Không hoàn thành chỉ tiêu thì chỉ còn nước nghỉ việc.”
Tang Vãn ngồi trên bồn hoa im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ điều gì.
Tiểu Lý đi tới, vỗ nhẹ vai cô: “Cô có ý tưởng gì không?”
Tiểu Vương làu bàu: “Thôi đi, hai thằng đàn ông bọn tôi còn bó tay, cô gái nhỏ như cô thì có làm nên trò trống gì?”
Tang Vãn không đáp, mắt vẫn dõi theo dòng người trên phố chợ. Bất chợt cô nhíu mày, đứng phắt dậy.
Tiểu Lý và Tiểu Vương tròn mắt, tò mò không biết cô định làm gì.
Tang Vãn gọi cho Lê Hàm, nói đại khái suy đoán trong lòng mình. Lúc ấy, Lê Hàm đang bị gọi vào họp nhưng vẫn đứng ngoài cửa nghe máy.
Thương Dục Hoành sải bước đi qua, vừa vặn nghe thấy Lê Hàm dịu dàng gọi: “Vãn Vãn.”
Bước chân anh khựng lại.
Anh rút hộp thuốc từ túi ra, bật lửa châm thuốc, dựa lưng vào tường, chân dài hơi gập lại, dáng vẻ như đang hút thuốc.
“Em nghĩ suy đoán của mình chắc không sai đâu. Vậy nhé, chị gửi địa chỉ nhà bà ấy cho em, em đi tìm bà ấy một chuyến.” Giọng Tang Vãn vang lên trong điện thoại.
“Được rồi, cảm ơn giám đốc Lê nhiều nha.” Tang Vãn cười nói.
Lê Hàm vừa quay người thì giật mình thấy Thương Dục Hoành đang đứng ngay sau lưng, đang hút thuốc. Cô sợ đến mức suýt nhảy dựng: “Thương tổng, tôi... tôi vào trước đây.”
Lê Hàm vẫn còn ám ảnh vì chuyện trước đó. Dù chưa bị lôi ra ánh sáng nhưng chỉ cần nhìn thấy Thương Dục Hoành là cô lại sợ run.
“Ừm.” Ánh mắt Thương Dục Hoành thản nhiên.
Anh hút hết điếu thuốc, tiện tay vứt vào thùng rác, đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn nơi Lê Hàm vừa đứng, khẽ cười lạnh: “Ngốc thật.”
Đúng vậy, chỉ thị tuyển lại đại lý ở Nam Nam Cốc chính là do anh đưa ra, việc ép Tang Vãn phải tham gia cũng có phần anh thúc đẩy. Ai bảo cô không thèm để ý đến anh?
Thương Dục Hoành nghĩ rằng khi Tang Vãn gặp khó khăn, kiểu gì cũng sẽ chủ động gọi điện cầu cứu anh. Đến lúc đó, anh có thể chỉ điểm cho cô một chút cũng không sao.
Không ngờ, cô lại gọi cho Lê Hàm chứ không gọi cho anh. Thật là vô lương tâm! Ngủ xong là chạy, giỏi thật đấy!
Mấy hôm nay, Thương Dục Hoành vì chuyện này mà tâm trạng bực bội, làm việc cũng chẳng hăng hái, hôm sau một mình lái xe đến Nam Nam Cốc.
Anh muốn xem thử, không có sự chỉ đạo của anh, cô định giải quyết nhiệm vụ khó nhằn này thế nào.
Sau khi liên tục bị từ chối bởi nhiều đại lý, Tang Vãn bắt đầu phân tích nguyên nhân, rồi nảy ra một suy đoán táo bạo có người đang ngầm phá hoại từ bên trong.
Cô làm theo địa chỉ mà Lê Hàm cung cấp, đến nhà một đại lý cũ để nói chuyện.
Cô gõ cửa mấy cái, lập tức có người ra mở.
“Cô đến làm gì? Không phải đã chấm dứt hợp tác với tôi rồi sao?”
Người đại lý này là một phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, tên là Dư Phượng, giọng nói khá gay gắt.
Đối mặt với sự chất vấn đầy thách thức, Tang Vãn vẫn giữ nụ cười lễ phép: “Chúng ta có thể vào trong nói chuyện được không?”
Dư Phượng trợn mắt một cái rồi mạnh tay mở cửa lớn: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”