Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NUÔNG CHIỀU - Chương 50: Đừng chọc vào tôi

Cập nhật lúc: 2025-06-25 07:31:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy cô gọi thẳng cả họ tên mình, Thương Dục Hoành nhướng mày cười nhạt: “Can đảm lớn lên từng ngày rồi đấy.”

Tang Vãn giật mình, vội vàng đưa tay che miệng, nét mặt đầy bối rối. Thật sự là vì sợ quá nên mới...

“Trong thỏa thuận của chúng ta không bao gồm cái đó...” Cô cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi.

Thương Dục Hoành cong nhẹ chân mày, trong mắt hiện lên ý cười, cố tình hỏi lại:

“Cái đó là cái nào?”

Tang Vãn không thèm để ý đến anh nữa, mím môi, im lặng.

Thương Dục Hoành lùi lại nửa bước, tiện tay ném chiếc áo vest đã cởi sang một bên, rồi mở laptop của mình ra:

“Dữ liệu lần trước cô làm vẫn có vấn đề.”

“Hả?” Tang Vãn ngẩn người.

Lẽ nào gọi cô sang là để xử lý công việc? Không đúng... sao cô lại đang nghĩ linh tinh gì vậy?

“Vấn đề ở đâu?” Cô nhanh chóng bước tới, cúi người lại gần màn hình máy tính.

Dạo gần đây cô sử dụng mắt quá độ, mỗi ngày đều phải nhỏ thuốc nhỏ mắt, giờ nhìn vào màn hình cảm giác trắng xóa. Cô nheo mắt, lại cúi sát thêm chút nữa.

Cơ thể cô vô thức lướt qua vai anh, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần. Thương Dục Hoành liếc mắt nhìn cô, mặt không biểu cảm.

“Giá trị đỉnh sai rồi, rõ ràng là tính toán nhầm.” Anh tỏ ra nghiêm túc, hoàn toàn theo kiểu công việc.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Tang Vãn bĩu môi: “Ờ, để tôi tính lại.”

Nói rồi, cô ngồi khoanh chân ngay dưới thảm để làm.

Phòng của Thương Dục Hoành tất nhiên không giống các nhân viên thường, anh ở hẳn phòng suite cao cấp. Còn Tang Vãn, theo tiêu chuẩn nhân viên, thì chỉ được ở phòng tiêu chuẩn.

Cả hai không nói gì thêm, ai làm việc nấy.

Đột nhiên, điện thoại để trên sofa của Tang Vãn rung liên tục. Phòng khá yên tĩnh nên tiếng rung nghe rất chói tai. Cô thở dài, cầm điện thoại lên xem thì thấy nhóm tám chuyện trong công ty đang nháo nhào.

@Không ngủ thì ăn: [Mọi người nhìn xem đây có phải là Hạ tổng không?]

@Dưa hấu sợi: [Là Hạ tổng bên bộ phận kinh doanh ấy hả? Sao vậy?]

@Không ngủ thì ăn: [Không rõ, hình như bị người ta đánh, đầu chảy m.á.u rồi.]

@Ăn hạt dưa nhớ nhả vỏ: [Hạ tổng bị đánh? Không thể nào? Mấy hôm nay còn thấy ông ta rất điềm tĩnh mà. Ai lại hận ông ta đến thế?]

@Không ngủ thì ăn: [Có video, có ảnh nè!]

Tang Vãn nhíu mày, chạm vào màn hình mở video và ảnh. Hình ảnh quá m.á.u me khiến cô choáng váng, một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

“Cốc cốc cốc…”

Tiếng gõ nhẹ lên bàn trà vang lên. Tang Vãn ngẩng đầu nhìn đối diện, quên luôn việc khóa màn hình điện thoại. Trong video vẫn còn tiếng bàn tán của mọi người.

“Lười biếng thì trừ lương.” Thương Dục Hoành gập ipad lại, giọng nghiêm khắc.

Nếu là ngày thường, Tang Vãn chắc chắn đã cãi lại rồi. Nhưng khoảnh khắc đó, cô đột nhiên có một trực giác kỳ lạ, người đánh Hạ Tuyên chính là Thương Dục Hoành.

Tất nhiên cô không có bằng chứng gì cả, chỉ là linh cảm. Để xác minh suy đoán của mình, cô cố ý đưa điện thoại cho anh xem: “Hạ tổng bị người ta đánh thê thảm thế này nè.”

“Ừm.”

Thương Dục Hoành phản ứng lạnh nhạt, bộ dạng như chẳng liên quan gì đến mình.

Tang Vãn vẫn giữ điện thoại giơ ra giữa không trung. Nếu không phải đã tiếp xúc với anh lâu, cô chắc chắn đã bị thái độ “bình chân như vại” đó lừa rồi.

Đêm hôm ấy, chuyện cô bị Hạ Tuyên quấy rối, ngoài Thương Dục Hoành ra, chẳng còn ai biết. Nếu không thì cô đã đi hỏi Thịnh Sơ rồi.

“Phải thù hận đến cỡ nào mới đánh người thành ra như vậy...”

Tang Vãn đứng dậy khỏi thảm, ngồi sát bên anh trên sofa.

Anh không nói gì, mắt dán chặt vào ipad, tập trung xử lý email.

“Là anh phải không? Thương Dục Hoành?”

Sau vài giây im lặng, Tang Vãn nghiêm túc ngẩng đầu nhìn anh.

Nghe vậy, Thương Dục Hoành cuối cùng cũng có phản ứng. Anh gập iPad lại: “Không phải.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-50-dung-choc-vao-toi.html.]

“Tôi còn chưa nói chuyện gì mà anh đã chắc chắn như thế?”

Tang Vãn cong mắt cười, đột nhiên vòng tay ôm cổ anh.

Thương Dục Hoành nhíu mày, kéo tay cô xuống: “Đừng có bám lên người tôi.”

“Tôi không.” Tang Vãn cố chấp nói, rồi bất ngờ leo lên đùi anh ngồi.

Anh nheo mắt nhìn cô, cơ thể hơi ngả về phía sau tựa vào lưng ghế: “Lại uống rượu giả à?”

“Không có uống!” Tang Vãn phồng má, rõ ràng có chút giận.

Thương Dục Hoành bật cười, đặt hai tay lên hai bên sofa: “Đừng giở trò nữa, làm việc trước đi.”

Tang Vãn bắt đầu cáu, cô đã chủ động như vậy rồi mà trong mắt anh vẫn chỉ có công việc.

Cô nắm lấy cổ áo anh, giọng hơi giận:

“Anh không có gì muốn nói với tôi à?”

“Không.” Thương Dục Hoành đáp thẳng thừng, không chút do dự.

Tang Vãn ngồi thẳng dậy, đè môi mình lên môi anh, hôn thật sâu.

Thương Dục Hoành hơi nhíu mày, không từ chối nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

Về chuyện yêu đương, Tang Vãn như một tờ giấy trắng, hoàn toàn không có kinh nghiệm, cái hôn của cô vụng về đến buồn cười.

Mùi hương còn sót lại từ tóc cô thoảng qua chóp mũi anh, Thương Dục Hoành đưa bàn tay lớn ôm lấy sau đầu cô, nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi lòng mình.

Tang Vãn chớp mắt đầy ngượng ngùng, má đỏ hồng như nụ hoa e ấp.

Dù bị đẩy ra, cô vẫn không chịu bỏ cuộc, lại tìm môi anh.

“Tang Vãn.” Thương Dục Hoành nghiêng đầu né tránh, giọng khàn khàn đến bất thường.

Tang Vãn không để ý, hai tay bắt đầu gỡ nút áo sơ mi của anh, anh phải giữ c.h.ặ.t t.a.y cô lại, kiềm chế hết sức: “Đừng chọc vào tôi.”

Ngay sau đó, cô lại đưa ngón tay đặt lên môi anh, hôn tiếp lên khóe môi.

*Từ đây đổi xưng hô xíu nha*

“Tang Vãn...”

Hơi thở của Thương Dục Hoành ngày càng nặng, ngọn lửa trong lòng anh không thể nén thêm nữa.

Tang Vãn nhẹ nhàng đáp lại: “Em đây.”

“Đừng hối hận.” Anh đã bế bổng cô từ ghế sofa, bước về phía giường lớn.

Tang Vãn vùi mặt vào n.g.ự.c anh, ngượng ngùng nói: “Tuyệt đối không hối hận.”

Nhưng nói xong thì... cô bắt đầu hối hận thật.

Vừa đặt lưng xuống giường, Tang Vãn đã nhăn mặt: “Đè lên tóc em rồi...”

Thương Dục Hoành không tức giận, khóe môi khẽ cong lên. Anh cúi người, nhẹ nhàng vén tóc cô sang một bên.

Do buổi tối Tang Vãn còn có tiết mục, nên sau một hồi quấn quýt, cô bắt đầu giãy giụa đòi về phòng.

Cô đến phòng anh đúng lúc nghỉ trưa, vậy mà sau một hồi… đến tận năm giờ chiều.

Tang Vãn cắn môi, chờ lúc Thương Dục Hoành vào tắm thì lén chuồn về phòng mình. Vừa vào phòng, hai má vẫn đỏ bừng, cô lập tức chui vào phòng tắm.

Dòng nước nóng từ vòi sen chảy qua cơ thể mịn màng, cũng như dập tắt phần xúc động còn sót lại trong cô.

Tang Vãn bắt đầu thấy hoang mang:

Hôm nay mình quá bốc đồng rồi... sao lại cùng Thương Dục Hoành...

Có phải mình hy sinh quá nhiều không?

Đêm đó, nếu thật sự bị Hạ Tuyên làm nhục, cô thà c.h.ế.t chứ không muốn sống tiếp.

Thương Dục Hoành rốt cuộc là thật lòng giúp cô hay còn mục đích khác?

Những bức ảnh kia, rốt cuộc có thật không...?

Suy nghĩ quá nhiều khiến đầu cô như muốn nổ tung. Tắt vòi sen, quấn khăn tắm, cô bước ra khỏi phòng tắm.

Loading...