Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NUÔNG CHIỀU - Chương 49: Bình tĩnh chút đi

Cập nhật lúc: 2025-06-25 07:31:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những thứ trên bồn rửa mặt bị Thương Dục Hoành đập rầm rầm xuống đất. Anh thật sự hối hận vì hôm nay không mang theo vũ khí gì, ra tay đánh người mệt thật sự.

“Giám đốc Hà, bây giờ thấy kích thích chưa?”

Thương Dục Hoành đứng dậy, kéo người đang nằm bẹp dưới đất vào sâu bên trong nhà vệ sinh.

Hạ Tuyên m.á.u mũi trào ra, ông ta vội lau một cái, da đầu đau nhói. Ông ta chỉ còn cách nắm lấy tay Thương Dục Hoành để tự giữ thăng bằng. Chính vì thế mà ống tay áo sơ mi trắng của Thương Dục Hoành dính vài vệt máu.

“Là tay nào sờ em ấy?”

Thương Dục Hoành nhốt Hạ Tuyên vào một phòng nhỏ trong nhà vệ sinh, cụp mắt nhìn người bị đánh đến thảm hại.

Lúc này, Hạ Tuyên mới phản ứng kịp vì sao mình lại chọc giận anh. Anh ta cười lạnh: “Vì một con đàn bà lẳng lơ như vậy mà động thủ với tôi, tổng giám đốc Thương thấy... thấy đáng sao?”

Ánh mắt Thương Dục Hoành lập tức sắc như dao, một cú đá thẳng vào bụng, Hạ Tuyên đau đến mức sùi bọt mép: “Mẹ kiếp! Thương Dục Hoành! Tao sẽ kiện mày lên tổng bộ!”

Thương Dục Hoành chưa từng sợ bị đe dọa. Anh từ từ ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Hạ Tuyên.rồi nắm lấy hai cổ tay của hắn, mạnh tay bẻ.

“Rắc!” Giống như có thứ gì đó gãy.

Hạ Tuyên lập tức cảm thấy hai cổ tay mất hết sức lực như bị trật khớp.

“Lần sau còn dám động vào em ấy, tôi sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay đâu.”

Nói xong, Thương Dục Hoành đứng dậy, phủi sạch bụi trên người rồi đẩy cửa bỏ đi.

Hạ Tuyên đau đến mức lăn lộn dưới đất, miệng chửi không ngừng: “Thương Dục Hoành! Đợi đấy... Tao sẽ khiến chúng mày thân bại danh liệt... Aaaah...”

Từ nhà vệ sinh bước ra, Thương Dục Hoành lại trở về với dáng vẻ điềm nhiên, lịch thiệp như thường ngày, chẳng ai nghĩ được là mới nãy vừa có người suýt bị đánh tàn phế.

Khi đến nhà ăn, anh nhìn thấy Tang Vãn đang ngồi giữa một nhóm đồng nghiệp, không biết cô vừa nói gì mà cả đám cười rộ lên.

Anh cúi đầu, chọn một bàn cạnh cửa sổ ngồi một mình nhưng nơi có anh xuất hiện luôn là tâm điểm.

Sân trường đại học được thuê để tổ chức lễ hội nghệ thuật của Mỹ Ích nên trưa cũng ăn cơm ở nhà ăn sinh viên. Các nữ sinh chưa từng thấy nam thần tinh anh khí chất như vậy, ai nấy đều háo hức muốn tiếp cận.

Thương Dục Hoành chỉ mặc sơ mi trắng đơn giản, cổ áo hơi mở, tóc không vuốt keo, để xõa tự nhiên trên trán.

Cách ăn uống của anh lịch sự, sạch sẽ, nhìn từ xa đã khiến người ta không rời mắt.

Tang Vãn sau khi kể xong một câu chuyện cười, quay đầu thì liền thấy Thương Dục Hoành đang ngồi một mình cạnh cửa sổ.

Trong lòng cô thầm cười nhạo: chắc anh ta chẳng có bạn. Nhưng cơ thể lại phản bội suy nghĩ, muốn qua đó chào hỏi.

Chưa kịp đứng dậy, thì thấy một nhóm nữ sinh đã vây quanh anh, cô gái đứng đầu mặt đỏ bừng, ngượng ngùng chìa điện thoại ra:

“Anh đẹp trai... có thể... có thể add wechat không?”

Thương Dục Hoành đang gắp thức ăn thì khựng lại, ngẩng mắt nhìn cô gái. Có vẻ đã quá quen với cảnh bị bắt chuyện, anh đáp rất dứt khoát:

“Có thể.”

Ngay lúc ấy, khóe mắt anh liếc thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang lén nhìn mình, chính là Tang Vãn.

Thương Dục Hoành cong môi cười rồi lấy điện thoại ra... mở mã thanh toán.

Tang Vãn vốn đang định đến bắt chuyện, lập tức trợn mắt, quay đầu bỏ đi.

Té ra tất cả những dịu dàng, thân thiện đó chỉ là mình tự tưởng tượng.

Lúc nào anh cũng tỏ ra lễ độ với người ngoài, chỉ có với cô, thái độ như thể cô đang nợ anh cả đống tiền.

Dĩ nhiên, Thương Dục Hoành cũng thấy được bóng lưng vội vã rời đi của cô, anh nhếch môi cười nhẹ.

“Cái này là mã thanh toán mà...” Cô gái kia lúng túng.

“Không biết dùng, lần sau đi.” Thương Dục Hoành thản nhiên, rồi đứng dậy bỏ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-49-binh-tinh-chut-di.html.]

Sau bữa trưa, Tang Vãn lấy cớ không khỏe, một mình rời khỏi nhà ăn, lang thang trong khuôn viên trường.

Cô mặc một bộ đồ thể thao trắng, tóc búi cao kiểu củ tỏi, cả người trắng trẻo, phát sáng dưới ánh nắng. Nam sinh đi ngang đều ngoái nhìn.

Dáng vẻ trẻ trung, lại đáng yêu, chẳng mấy chốc có mấy nam sinh tới bắt chuyện: “Bạn học ơi, cậu học khoa nào vậy?”

“Bạn học, nhìn cậu giống nghệ sĩ ấy.”

“Thêm wechat nhé?”

“Có muốn tham gia hoạt động CLB không?”

Lần đầu bị nhiều người con trai vây quanh nói chuyện như vậy, Tang Vãn cúi đầu cắn môi, có chút lúng túng.

Thương Dục Hoành bước ra từ nhà ăn, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh đó, mặt anh trầm xuống, bước nhanh tới.

“Xin lỗi, tôi...” Tang Vãn lúng túng khi quá nhiều người nhìn mình, giọng bắt đầu hơi lắp:

“Tôi... tôi có...”

Tất cả đều chờ cô nói nốt. Ai nấy đều nghiêm túc chờ đợi.

“Cô ấy bị... nói lắp.” Thương Dục Hoành thong thả bước tới, mặt không cảm xúc bổ sung lời.

Các nam sinh vẫn chưa chịu bỏ cuộc:

“Anh là bạn trai cô ấy à?”

“Không.”

Thương Dục Hoành phủi sạch quan hệ rất nhanh.

Tang Vãn nhíu mày. Cô nào có nói lắp! Chỉ là ngại vì đông người thôi!

“Vậy thì xếp hàng đi.” Đám nam sinh bắt đầu phản ứng.

Tang Vãn hít sâu, cố gắng trấn tĩnh: “Tôi có việc... đi trước nhé.”

“Bạn học ơi, tôi tên Vương Đông Diễm, khoa máy tính 1, nhớ nhé!”

“Xí, tôi thấy trước cơ mà!”

Tang Vãn không phải kiểu mỹ nhân sắc nước hương trời nhưng là kiểu càng nhìn càng thấy thu hút, càng nhìn càng muốn biết cô là ai.

Khi cô đi xa, Thương Dục Hoành cũng không nói gì nữa, bám theo sau.

Tang Vãn định về khách sạn nghỉ ngơi để chuẩn bị cho cuộc thi buổi chiều. Vừa ra khỏi thang máy, cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại thì bị Thương Dục Hoành đẩy mạnh vào phòng.

“A!” Tang Vãn suýt hét lên thì bàn tay ấm nóng của anh đã bịt miệng cô lại.

“Anh làm gì vậy?”

Cô ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, không hiểu.

Thương Dục Hoành một tay ôm chặt eo cô, không có ý buông ra: “Quan hệ thỏa thuận, đôi bên cùng có lợi đúng không?”

Tang Vãn linh cảm không lành, giọng nhỏ đi: “Ừm...”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Anh bắt đầu cởi nút áo sơ mi, động tác ấy khiến Tang Vãn tê cả da đầu. Anh không định làm chuyện đó đấy chứ...

Cô vung tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh, nhưng bàn tay mảnh khảnh lập tức bị bàn tay to ấm áp giữ chặt.

Thương Dục Hoành nhìn cô thật sâu.

Tang Vãn định quay người bỏ chạy, thỏa thuận không bao gồm chuyện này!

Nhưng eo cô bị anh giữ chặt, cổ tay cũng không thoát được.

“Thương Dục Hoành! Bình tĩnh chút đi!”

Loading...