Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NUÔNG CHIỀU - Chương 46: Nghi ngờ

Cập nhật lúc: 2025-06-25 07:28:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thương Dục Hoành giơ tay gõ nhẹ vào trán cô, vẻ mặt bất lực, rồi mở cửa xe lên xe trước.

Tuy tối nay phải tăng ca nhưng may là bữa khuya không phải cô trả tiền, Tang Vãn cảm thấy khá hài lòng, yêu cầu của cô xưa nay không cao.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Sáng hôm sau

Tang Vãn vừa đến công ty liền nhận được tin nhắn của Hạ Tuyên, nói là nhớ ra một chi tiết quan trọng, hẹn cô tối đến khách sạn bàn chuyện, còn gửi cả địa chỉ.

Cô lơ đãng chọt vào màn hình nhắn lại một chữ “được”, sau đó quay lại làm việc.

Đến 5 giờ rưỡi chiều, cô gọi xe đến chỗ Hạ Tuyên gửi. Dù thấy lạ sao lại chọn khách sạn nhưng cô cũng không nghĩ nhiều vì thời gian gấp.

Sau khi đăng ký ở quầy lễ tân, Tang Vãn một mình lên thang máy. Đến đúng số phòng Hạ Tuyên đưa, cô gõ nhẹ hai cái vào cửa.

“Đến rồi.”

Hạ Tuyên mở cửa, ăn mặc chỉn chu, vẫn là bộ dáng thân thiện thường thấy.

Tang Vãn gật đầu bước vào trong. Trong phòng trông có vẻ bình thường, cô tự kéo ghế ngồi xuống, rồi ngẩng đầu hỏi:

“Chú Hạ, chú nhớ ra chi tiết gì sao?”

Hạ Tuyên xoa tay sau lưng mấy cái, suy nghĩ một chút rồi lấy ra vài tấm ảnh:

“Đây là ảnh chụp ngày kho nhà cháu bị cháy.”

Tim Tang Vãn siết chặt, một cảm giác bất an lờ mờ nổi lên trong lòng, cô run rẩy đưa tay nhận lấy.

Ảnh đã cũ, mép ảnh ố vàng. Trong ảnh là cảnh lửa bốc lên dữ dội, gần như không thấy rõ chi tiết. Khi cô đang định hỏi thì bất ngờ ánh mắt bị hút vào một gương mặt quen quen ở góc trái trên ảnh.

Dù mờ nhạt nhưng cô chắc chắn đó là Thương Dục Hoành.

Sao anh ấy lại xuất hiện ở đó?

“Anh ấy...”

Tang Vãn mắt cay xè, lưng vô thức rụt xuống, cảm giác sợ hãi lại ùa về.

Thấy vậy, Hạ Tuyên vỗ vai cô: “Ảnh này là bạn chú, một nhiếp ảnh gia chụp được. Hôm đó chỉ đi chụp cảnh thôi, không ngờ lại bắt được hình này.”

Toàn thân Tang Vãn lạnh toát, không ngừng run rẩy, một suy nghĩ nực cười nhưng đáng sợ dần dần hiện lên trong đầu.

“Nếu chỉ là trùng hợp, vậy mấy tấm này giải thích thế nào?” Hạ Tuyên lật ra mấy bức ảnh còn lại.

Ảnh nào cũng có bóng dáng Thương Dục Hoành nhưng luôn nép trong các góc khuất. Hành vi như vậy, thật sự khiến người ta không thể không nghi ngờ.

Tang Vãn rũ người, nước mắt rơi lã chã. Cô... vẫn luôn tin tưởng anh ấy như thế...

“Tất nhiên, chỉ là chú đoán thôi, nếu cháu không tin thì coi như không có gì.”

Hạ Tuyên thấy cô đau lòng như vậy cũng không đành lòng nói tiếp, liền gom ảnh lại định cất đi.

Nhưng như nhận ra điều gì, Tang Vãn đưa tay giật lấy: “Cháu có thể giữ mấy bức ảnh này không?”

“Cầm đi.”

Hạ Tuyên không nói gì thêm, chỉ nở một nụ cười lạnh lùng.

Tang Vãn siết chặt ảnh, móng tay in hằn lên mép giấy, cắn chặt môi, đôi mắt đỏ ngầu, trong lòng âm thầm thề: Nếu là thật, cô nhất định sẽ báo thù Thương Dục Hoành!

“Vãn Vãn, đừng quá đau lòng.”

Thấy mục đích đã đạt, Hạ Tuyên bắt đầu lộ đuôi cáo.

Ông ta chầm chậm rút ngắn khoảng cách, đứng chắn ngay trước mặt cô. Tay đang để trên vai cô cũng bắt đầu di chuyển loạn xạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-46-nghi-ngo.html.]

Tang Vãn giật mình, lập tức bật dậy khỏi ghế, vội lau nước mắt: “Cảm ơn chú Hạ, cháu về trước đây.”

“Đừng vội thế, Vãn Vãn. Chú giúp cháu việc lớn vậy, định cảm ơn chú thế nào đây?” Giọng điệu Hạ Tuyên cợt nhả, nụ cười giả tạo.

Cô lùi dần ra sau đến mức không còn đường lui: “Chú... chú định làm gì?”

“Chú vẫn luôn thích Vãn Vãn mà... cần chú nói rõ hơn sao?”

Ông ta cởi áo, bản chất cầm thú lộ rõ.

Mắt ông ta đảo lên xuống trên người cô, ánh nhìn đầy dâm loạn, thậm chí còn giơ tay ra “đo đạc”.

Tang Vãn nhanh chóng lách người, chạy về phía cửa nhưng vừa xoay người đã bị túm tóc lôi lại.

“Vãn Vãn, sao cháu tuyệt tình vậy? Vì tìm mấy tấm ảnh này chú phải tốn bao công sức đó!”

Ông ta vừa nói vừa siết tóc cô khiến túi xách rơi xuống đất. Mồ hôi lạnh từ thái dương cô chảy ròng ròng. Cô cố vươn tay với lấy điện thoại định báo cảnh sát, nhưng bị hắn đá văng đi.

Trong lúc nguy cấp, đầu ngón tay cô vô tình bấm trúng nút ghi âm.

“Thả cháu ra! Chú không sợ cháu báo công ty sao?”

“Cháu nghĩ sẽ có ai tin à?” Hạ Tuyên cười khẩy, tay siết tóc mạnh hơn: “Chỉ riêng chuyện cha cháu là Tang Cảnh Tư thôi cũng đủ để cháu không ngóc đầu lên nổi ở công ty rồi!”

Ông ta như phát điên, bắt đầu xé áo cô. Tang Vãn dù vùng vẫy dữ dội nhưng chênh lệch thể lực quá lớn.

“Buông ra!”

Tang Vãn quay đầu, cắn mạnh vào tay hắn, m.á.u tanh tràn đầy khoang miệng, cô vẫn không buông.

“Con khốn!”

Ông ta tát một cái thật mạnh khiến mặt cô sưng vù. Ông ta bóp cổ cô, ép cô nằm xuống mép giường, giọng hung tợn: “Mày dám cắn tao à!”

Mắt kính rơi xuống nhưng Tang Vãn không bỏ cuộc, dốc sức đạp mạnh vào hạ bộ hắn.

Hạ Tuyên nổi điên, vung tay bóp cổ, tay kia điên cuồng xé đồ cô.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí kinh hoàng. Ông ta liếc lên bàn, không để ý.

Nhưng đầu dây kia có vẻ rất gấp, sau khi bị tắt máy thì gọi liên tục không ngừng.

Hạ Tuyên tức giận buông cô ra, sầm mặt đi nghe điện thoại. Chính trong khoảnh khắc đó, Tang Vãn chớp thời cơ bỏ chạy.

Mở cửa bằng tất cả sức lực, toàn thân lạnh toát nhưng may mắn là thoát được.

“Hạ tổng, buổi họp trực tuyến chỉ còn mỗi anh chưa vào...” Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở.

“Rầm!”

Một tiếng động vang lên ngoài cửa. Hạ Tuyên cau mày, lập tức chạy ra ngoài thì đã muộn.

“Mẹ kiếp! Gọi điện đúng lúc cái gì chứ!”

Ông ta chửi ầm lên.

Trợ lý ngẩn người, trước giờ vẫn là cậu ta nhắc giờ họp mà, không hiểu sao hôm nay lại bị mắng te tua.

Tang Vãn hoảng loạn chạy đến cuối hành lang, liên tục ngoái đầu nhìn xem Hạ Tuyên có đuổi theo không.

Trên đường còn vấp ngã mấy lần, nhưng cô không dám chậm trễ, gượng dậy chạy tiếp.

Vào thang máy, cô liên tục bấm nút đóng cửa, sợ Hạ Tuyên đột nhiên lao đến. Mãi đến khi xuống được sảnh lớn, tâm trạng cô mới hơi dịu lại.

Cô thẫn thờ chạy ra ngoài, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô nhưng Tang Vãn chẳng còn tâm trí để chỉnh lại dáng vẻ, cô chỉ muốn thoát khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt.

Loading...